Lâm Vân chưa chết. Thanh Thanh không áp chế được sự kinh hỉ và kích động, liền chạy tới lao vào lòng của Lâm Vân. Lâm Vân sững sờ ôm lấy Thanh Thanh. Nhìn bộ áo cưới màu đỏ thẫm của nàng, là biết hôm nay là ngày thành hôn của nàng ấy. Vì sao nàng ấy lại chạy tới núi Tằm Mi làm gì?
Tuy nhiên nhìn vết thương trên cổ Thanh Thanh. Lại cảm nhận được sự tuyệt vọng, cô độc, và kinh hỉ khi được gặp lại mình, Lâm Vân đã hiểu ra điều gì đó. Hắn thấp giọng nói:
- Anh đã trở về. Mọi chuyện ổn rồi.
Thanh Thanh không còn khí lực để nói chuyện, chỉ ôm chặt lấy Lâm Vân. Giống như nàng sợ một khi buông lỏng tay, Lâm Vân sẽ biến mất vậy.
Thấy Thanh Thanh bị kinh hãi thành như vậy Lâm Vân khó mà át chế lửa giận, hừ lanh nói:
- Đã tới thì xuất hiện đi.
Sắc mặt của Tào Quân rất là khó coi. Y thật không ngờ Lâm Vân vẫn còn sống. Điều này sao có thể? Lúc đó y đã nhìn thấy tận mắt Lâm Vân biến mất. Vậy mà hôm nay vẫn nhìn thấy hắn sống sót, mà còn sống rất tốt nữa. Dù y cảm thấy Lâm Vân đã thay đổi, nhưng Tào Quân biết với tính cách của Thanh Thanh, nếu như không nắm chắc một trăm phần trăm, thì sẽ không lao vào lòng của người này.
Nhìn thấy Tào Quân dẫn theo mười mấy tên hộ vệ đi ra, ánh mắt của Lâm Vân cực kỳ lãnh lẽo. Hắn vốn tính toán giết Tào Quân từ hai hôm trước. Nhưng lại không ngờ vì tu vị đột phá đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418728/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.