Tình cảm với Xung Hi rất khó nói là tình yêu. Chỉ là sự yêu mến mà thôi. Lần trước khi nghe Vũ Tích kể lại nguyên nhân mà Xung Hi rời đi, Lâm Vân thực sự không có cảm giác mất mát gì cả.
Đương nhiên, không phải là không có chút thất lạc, nhưng điều này không ảnh hưởng tới hắn. Dù Tuyết Liên Tử ngàn năm là của nhà Xung Hi, nhưng đó là do gia tộc của nàng đã làm đánh mất nó. Lâm Vân tìm được trở về, hơn nữa đã hồi báo nàng. Trên tâm lý mà nói, hắn không thiếu nợ nàng cái gì cả.
Dù sao ở thế giới này người ta chỉ coi trọng chế độ một vợ một chồng. Tĩnh Như và Nhược Sương tiếp nhận hắn có một phần là do hai người đã tu luyện tiên đạo và Lâm Vân đã từng cứu hai nàng.
Mọi người trong xe lửa càng nghị luận càng thái quá, Lâm Vân nghe mà âm thầm buồn cười.
Hai gã đạo sĩ thì càng nghe càng khó chịu, lông mày đã nhíu lại. Đoán chừng bọn họ đang cân nhắc lần đi trừ tà khí này có đúng hay không.
Lúc đầu được mời đi trừ tà, hai gã đạo sĩ cũng không tin tưởng lắm, đồng ý vì muốn moi tiền mà thôi. Nhưng hiện tại sự việc lại không đơn giản như bọn họ tưởng. Nếu chuyện này là thật, thì có lẽ nguy hiểm.
- Đến Thanh Hóa rồi.
Không biết là ai kêu lên. Quả nhiên là xe lửa đã dừng ở nhà ga Thanh Hóa.
Người trung niên và lão gia dẫn theo hai gã đạo sĩ vội vàng đi xuống xe lửa.
Lâm Vân suy nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418710/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.