Nhưng ở sâu trong lòng Hàn Vũ Tích, nàng vẫn rất tự trách bản thân. Nàng không phải là một nữ nhân tốt, không thể hiếu kính mẹ của mình. Nhưng nàng muốn đi tìm lão công của nàng. Cho dù đó có là một con đường chết đi chăng nữa, nàng cũng muốn tìm hắn. Không có Lâm Vân, nàng cảm thấy trên đời này không còn niềm vui sướng nào cả.
Hiện tại Tô Tĩnh Như rất mê mang. Nàng không biết vì sao mình lại một mực yêu Lâm Vân. Cho tới bây giờ Lâm Vân đều không cho nàng bất kỳ hứa hẹn nào. Không biết vì sao mình cứ trông móng hắn như vậy.
- Vũ Tích, em muốn yên lặng suy nghĩ, ngày mai em trả lời chị được không?
Tô Tĩnh Như đứng lên nói.
- Đương nhiên là có thể, ngày mai em cứ tới tìm chị.
Ở sâu trong lòng Hàn Vũ Tích có một cảm giác thất vọng không nói lên lời. Nàng không phải thất vọng với Tô Tĩnh Như, mà là thất vọng với Lâm Vân. Tuy nàng không muốn Lâm Vân có quá nhiều nữ nhân, nhưng nàng cũng không hy vọng, nữ nhân yêu mến Lâm Vân, lúc tới thời điểm muốn trả giá lại lùi bước. Ngày mai? Có ngày mai sao? Hôm nay mình muốn rời đi luôn rồi.
Tô Tĩnh Như lẳng lặng đi ra ngoài. Cả căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bước chân vụn vặt của Tô Tĩnh Như.
- Vũ Tích, tôi yêu mến Lâm Vân, thật sự yêu mến. Nhưng tôi chưa từng nghĩ cùng các nữ nhân khác chia sẻ một người chồng. Tôi cũng muốn trở về nghĩ lại. Tôi không sợ chết, nhưng vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418615/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.