Nghe Lâm Vân nói vậy, mẫu thân của Hàn Vũ Tích hơi sửng sốt, lập tức đi lên vịn mẹ mình. Thì kinh hỉ phát hiện mẹ của mình đã có thể đứng thẳng, hơn nữa còn có thể đi lại. Vội vàng dựa theo lời phân phó của Lâm Vân, dắt mẹ mình ra ngoài. Lâm Vân ngồi trong phòng nhìn căn nhà đơn sơ, trong lòng tự nhủ, nếu Vũ Tích trông thấy như thế này thì rất là đau lòng. Đợi sau khi đi tới Phổ Hà trở về, thì liền đưa hai người tới Yên Kinh, ở cùng với Vũ Tích vậy.
Một lúc sau, mẫu thân của Vũ Tích vịn lấy bà ngoại trở về, tinh thần của bà ngoại đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Vân biết chỉ cần ăn vài thứ bổ dưỡng là bà cụ trở lại như người bình thường, không có gì đáng ngại.
- Tiểu Lâm, con thực sự có bản lĩnh. Vũ Tích nhà ta đúng là được gả cho một người chồng tốt.
Mẫu thân của Vũ Tích nói tới đây, đôi mắt đã ửng hồng, có chút khống chế không nổi.
- Tiểu Nhụy, ai vậy?
Bà ngoại đã khôi phục, thoạt nhìn tinh thần đã tốt hơn nhiều. Hơn sáu mươi tuổi rồi, nếu như không phải bị bệnh, thì thân thể rất tốt.
- Mẹ, đây là Lâm Vân, là chồng của Vũ Tích, Vũ Tích còn sống mẹ ạ.
Nói xong, nước mắt lại rơi xuống.
- Con nói Vũ Tích còn sống sao?
Bà ngoại cũng giống như mẹ của Vũ Tích, nghe vậy rất là kích động. Bà ta biết chuyện con gái của mình bị Hàn gia đuổi ra ngoài. Mà Vũ Tích chính là đứa cháu gái cốt nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418530/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.