Nghe Lâm Vân nói vậy, mẫu thân của Hàn Vũ Tích hơi sửng sốt, lập tức đi lên vịn mẹ mình. Thì kinh hỉ phát hiện mẹ của mình đã có thể đứng thẳng, hơn nữa còn có thể đi lại. Vội vàng dựa theo lời phân phó của Lâm Vân, dắt mẹ mình ra ngoài. Lâm Vân ngồi trong phòng nhìn căn nhà đơn sơ, trong lòng tự nhủ, nếu Vũ Tích trông thấy như thế này thì rất là đau lòng. Đợi sau khi đi tới Phổ Hà trở về, thì liền đưa hai người tới Yên Kinh, ở cùng với Vũ Tích vậy. Một lúc sau, mẫu thân của Vũ Tích vịn lấy bà ngoại trở về, tinh thần của bà ngoại đã tốt hơn rất nhiều. Lâm Vân biết chỉ cần ăn vài thứ bổ dưỡng là bà cụ trở lại như người bình thường, không có gì đáng ngại. - Tiểu Lâm, con thực sự có bản lĩnh. Vũ Tích nhà ta đúng là được gả cho một người chồng tốt. Mẫu thân của Vũ Tích nói tới đây, đôi mắt đã ửng hồng, có chút khống chế không nổi. - Tiểu Nhụy, ai vậy? Bà ngoại đã khôi phục, thoạt nhìn tinh thần đã tốt hơn nhiều. Hơn sáu mươi tuổi rồi, nếu như không phải bị bệnh, thì thân thể rất tốt. - Mẹ, đây là Lâm Vân, là chồng của Vũ Tích, Vũ Tích còn sống mẹ ạ. Nói xong, nước mắt lại rơi xuống. - Con nói Vũ Tích còn sống sao? Bà ngoại cũng giống như mẹ của Vũ Tích, nghe vậy rất là kích động. Bà ta biết chuyện con gái của mình bị Hàn gia đuổi ra ngoài. Mà Vũ Tích chính là đứa cháu gái cốt nhục duy nhất. Nên bà ta rất tinh tường sự đau khổ của con mình khi không ở gần đứa cháu Vũ Tích. Lâm Vân đành phải kể lại tình hình gần đây của Vũ Tích cho hai người. Hiện tại Vũ Tích rất tốt, đang làm cho một công ty, đã không còn quan hệ gì với Hàn gia nữa. Lúc Lâm Vân nói tới Hàn gia, thì trông thấy khuôn mặt của mẫu thân Hàn Vũ Tích rất là khó coi. Lập tức nói tránh sang việc khác. Mãi cho đến hơn một tiếng sau, Lâm Vân mới có cơ hội hỏi bà ngoại xem Phổ Hà ở đâu. Bà ngoại nghe Lâm Vân hỏi vậy, suy nghĩ sau nửa ngày mới nói: - Cháu muốn hỏi có phải là Thập Bát Lí Trang không? - Thập Bát Lí Trang? Lâm Vân sửng sốt một chút. Trong lòng nói, mình chưa từng nghe qua cái tên Thập Bát Lí Trang, chỗ đó là địa phương gì? Bà ngoại thở dài nói: - Phổ Hà cách nơi này hơn 100km về phía nam. Truyền thuyết nơi đó từng có mười tòa thôn trang. Nhưng vài chục năm trước, chỗ đó xuất hiện ra vấn đề, người chết rất nhiều. Cuối cùng người dân ở đó đành phải bỏ thôn mà đi, chỉ để lại một vùng núi hoang sơ, điêu tàn. Tuy nhiên nơi đó hiện tại không còn gọi là Phổ Hà nữa, mà gọi là Thập Bát Lí Trang. - Về sau chỗ đó đổi thành nơi chôn chất người chết. Nhưng ai chôn người chết hoặc tảo mộ ở đó, khi trở về đều sống không lâu. Hơn nữa Thập Bát Lí Trang ở gần chân núi hoang, không thích hợp cho việc trồng trọt. Vì vậy dần dần càng ít người đi tới đó, một mực hoang vu tới tận bây giờ. Cho nên người biết về Thập Bát Lí Trang không có nhiều. - Bà ngoại, sao nơi đó lại được gọi là Thập Bát Lí Trang? Lâm Vân tiếp tục hỏi. - Bởi vì hơn năm mươi năm trước, lúc bà chỉ có mười mấy tuổi, cha đã mang bà tới chỗ đó. Bà có một người thân sống ở đó. Về sau chợt nghe nói chỗ đó xảy ra việc ma quái gì đó. Khiến cho mười tòa thôn trang trải dài từ Phổ Hà tới Phổ Tịch trong vòng một đêm chết rất nhiều người. Người còn lại vì sợ hãi mà chạy đi hết. - Nghe nói các thôn trang kia trải dài 5, 6 km. Trước kia chỉ có những thôn trang gần Phổ Hà là gặp chuyện không may. Về sau thời gian càng lâu, thì các thôn trang xung quanh cũng xảy ra chuyện. - Cuối cùng gần mười tám thôn trang xung quanh đều bị hủy diệt. Trong khoảng thời gian ngắn, nơi đó trở nên rất tĩnh mịch. Sau giải phóng thì có người xây chỗ đó thành nghĩa trang. Nhưng những hiện tượng tà dị vẫn không ngừng xảy ra. Cuối cùng đành phải để hoang đấy. Bà ngoại nói tới đây, thì có vẻ mệt mỏi. Lâm Vân và mẫu thân Hàn Vũ Tích vội vàng đỡ bà lên giường. Rất nhanh bà ngoại đã ngủ say. Mẫu thân của Hàn Vũ Tích nhìn mẹ mình đã lâu rồi không ngủ say như vậy, càng thêm cảm kích đứa con rể đột nhiên xuất hiện này. Thấy Lâm Vân tài trí lẫn dáng người đều bất phàm, cô ta càng nhìn càng yêu mến. Cảm thấy ánh mắt của con gái mình thật là tốt. Ngay cả Lâm Vân mặt dày như vậy cũng bị mẹ vợ nhìn không được tự nhiên, vội vàng nói: - Mẹ cũng đi ngủ đi, còn ra ngoài trấn thuê khách sạn ngủ qua đêm nay. Buổi sáng ngày mai con lại tới. Lâm Vân nói xong, đứng lên rồi đi ra ngoài cửa. Đột nhiên Lâm Vân nghĩ tới cái gì đó, lấy ra hai cái hộp đưa cho mẹ Vũ Tích: - Mẹ, đây là hai hộp thuốc viên, rất có lợi cho thân thế. Viên Dưỡng Nhan Hoàn thì mỗi tuần mẹ ăn một hàn. Dưỡng sinh hoàn thì mẹ và bà ngoại, mỗi tuần ăn một hạt. Mẫu thân của Hàn Vũ Tích nhận lấy hai cái hộp trong tay Lâm Vân, sững sờ nửa ngày, mới lập tức phản ứng: - Như vậy sao được, hai thứ này quá đắt, con giữ lại mà cho Vũ Tích dùng. Lâm Vân đẩy lại, vừa cười vừa nói: - Mẹ, công ty của con và Vũ Tích chính là công ty sản xuất hai loại thuốc Dưỡng Nhan Hoàn và Dưỡng sinh hoàn này. Mẹ nói xem, chúng con sẽ thiếu chúng để dùng sao? - Cái gì? Tập đoàn Vân Môn nổi tiếng chính là công ty của con và Vũ Tích? Mẫu thân của Hàn Vũ Tích bị lời của Lâm Vân chấn trụ. Cô ta thật không ngờ một công ty lớn như vậy lại là công ty của con gái mình và con rể. - Mẹ, con đi đấy, sáng ngày mai con lại tới. Lâm Vân nói xong, chào tự biệt Hàn mẫu, xoay người rời đi. Mãi khi Lâm Vân đã đi thật xa, mẫu thân của Hàn Vũ Tích mới nhớ đóng cửa lại. Đi vào trong nhà, tâm tình không cách nào bình tĩnh được. Thật không ngờ con rể của mình lại có bản lĩnh và đẹp trai như vậy. Lại còn biết chăm sóc người khác nữa. Con bé Vũ Tích thật là biết chọn người, tìm được một người chồng như vậy. Mà không biết con bé còn nhớ mình không, mình thật muốn gặp lại con bé. Lâm Vân đi hơn 5km thì trở về thị trấn, tùy tiện tìm một khách sạn nghỉ ngơi qua đêm. Sáng sớm ngày thứ hai thì gọi một chiếc xe, rồi tới siêu thị, mua vài bộ quần áo, chăn bông, và đồ ăn. Lo lắng nhà của mẹ vợ quá nhỏ, nên không mua những đồ vật quá lớn. Chỉ có một cái TV và tủ lạnh. …. - Em Nhụy à, sao hôm nay ăn sang vậy, làm thịt một con gà cơ đấy? Nhà em đâu có khách khứa gì đâu? Một người phụ nữ trung niên cùng thôn trông thấy mẫu thân của Hàn Vũ Tích mới sáng sớm đã dậy làm nhiều món ăn, còn giết một con gà, có chút kỳ quái hỏi. Bình thường cô ta ngay cả trứng gà còn không nỡ ăn, mà chỉ để mang đi bán. - Con rể của em tí nữa tới. Mẫu thân của Vũ Tích cao hứng trả lời. - A, em có con rể sao? Như thế nào nhiều năm như vậy còn chưa thấy con gái và con rể của em tới nơi này? Phụ nữ trung niên rất khó hiểu. Lau lau nước mắt, mẫu thân của Vũ Tích tiếp tục nói: - Bởi vì mẹ con em đã chia lìa nhiều năm, ngày hôm qua mới vừa vặn gặp được con rể. Thấy mẫu thân của Vũ Tích lau nước mắt, phụ nữ trung niên này mới minh bạch cái gì đó. Lại nhìn thấy bà của Vũ Tích đi từ trong nhà ra, lập tức kinh hỉ kêu lên: - Bác có thể đi lại được rồi à? - Đúng vậy, cháu rể của bác là thầy thuốc. Ngày hôm qua nó đã giúp bác chữa trị. Hôm nay thân thể tốt lắm, giống như không có bệnh gì vậy. Cháu rể thật là một thầy thuốc giỏi. Mà Nhụy nhi, cháu rể đâu? Bà ngoài vừa dậy thì không trông thấy Lâm Vân đầu cả, vội vàng hỏi. - Mẹ, sao lại đi ra ngoài làm gì? Mẫu thân của Vũ Tích đi lên vịn lấy mẹ mình. Còn nói thêm: - Lâm Vân đi tới thị trấn nghỉ ngơi rồi, buổi sáng sẽ quay trở lại. - Nhụy nhi, con thật là, tối hôm qua đã trễ như vậy, còn để cho cháu rể đến thị trấn ngủ. Ở lại chỗ này tùy tiện ngủ một đêm không được sao? Mẹ và con ngủ cùng một giường là được. Từ đây tới thị trấn xa như vậy… Bà ngoại sau khi được Lâm Vân trị liệu, lại uống một viên Dưỡng sinh hoàn, hiện tại tinh thần rất tốt, âm thanh nói chuyện cũng rõ ràng. Phụ nữ trung niên đứng một bên nhìn thấy như vậy không ngừng khen ngợi con rể của Hàn mẫu giỏi chữa bệnh. Một tiếng xe vang tới, ba người ngẩng đầu nhìn lên. Thì thấy một chiếc xe tải đi vào trong thôn, đằng sau xe tải có chở cái gì đó. Xe tải một mực chạy tới trước mặt ba người mới dừng lại. Ba người còn đang kinh ngạc nhìn, thì Lâm Vân đã nhảy xuống xe, người còn chưa tới, tiếng đã tới trước: - Chào buổi sáng, bà ngoại, chào buổi sáng, mẹ, cháu mua cho hai người mấy đồ dùng hàng ngày đây. Phụ nữ trung niên trông thấy Lâm Vân, đôi mắt liền sáng lên. Bà ta còn chưa từng thấy một thanh niên ưu tú như vậy. Thoạt nhìn ngũ quan không có gì đặc biệt, nhưng không biết như thế nào càng xem càng thấy đẹp trai. Lại nhìn đống đồ để trên xe tải, là biết người thanh niên này là kẻ có tiền. Cô em Nhụy này đúng là sắp đổi đời rồi, có một con rể giàu có như vậy. - Lâm à, sao mua nhiều thứ vậy con. Mẹ của Vũ Tích thấy mấy người vận chuyển các đồ vật trên xe, lại có cả TV, tủ lạnh. Mà TV lại là tinh thể lỏng. Còn tủ lạnh thì trong thôn này rất ít người dùng. Đứa con rể này mua thât lãng phí tiền, có tiền cũng không nên mua nhiều thứ như vậy chứ. Chăn bông và quần áo, là Lâm Vân nhìn chăn mền trong nhà đã rách nát mới cố ý mua. Còn gọi vài người thợ sửa lại cửa kính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]