- Tôi muốn hỏi Lâm Hinh ở đâu? Hoặc cô dẫn tôi đi một chút được không? Lâm Vân thấy Cận Thi Kỳ dường như một chút cũng không nhận ra mình, liền vội vàng nói với Cận Thi Kỳ. Cận Thi Kỳ trong lòng càng thêm khinh bỉ, Lâm Hinh cũng là một trong những người đẹp có tiếng trong trường. Anh bạn này ỷ mình có chút nhan sắc, khắp nơi tìm kiếm nữ sinh xinh đẹp. - Cậu bạn, Cận Thi Kỳ người ta là hoa đã có chủ rồi, cậu đừng có đi phá đám người ta nữa. Có chuyện gì cần giúp đỡ, có lẽ tôi cũng có thể đấy. Nữ sinh ban đầu chủ động bắt chuyện với Lâm Vân kia cũng bước tới, khi nói chuyện ánh mắt còn đong đưa. - Cô biết Lâm Hinh không? Lâm Vân thấy Cận Thi Kỳ đã đi xa, cũng ngại đuổi theo nói mình là anh trai của Lâm Hinh. Ngoại viện cũng chỉ lớn cỡ này thôi, tự mình đi tìm Lâm Hinh khẳng định không khó chút nào. - Ánh mắt của cậu nhìn cũng cao đấy nhỉ. Lâm Hinh là một trong bốn người đẹp của Ngoại viện, cậu không phải tìm Cận Thi Kỳ mà là tìm Lâm Hinh. Cậu học trường nào thế? Nữ sinh này nói xong, trong mắt đã hiện lên chút không vui. Bản thân mình cũng không xấu, chủ động đến bắt chuyện, mà người này lại hỏi thăm nữ sinh khác trước mặt mình. Lâm Vân thấy thế chỉ đành nói với nữ sinh này: - Lâm Hinh là người nhà bên đằng nhà vợ tôi. Hôm nay tôi đến gọi Lâm Hinh về ăn cơm. - Anh không phải là sinh viên? Anh đã có vợ rồi? Ký túc của Lâm Hinh từ chỗ này đi rẽ trái, ở tòa nhà đầu tiên ấy. Nữ sinh này nghe xong lời Lâm Vân nói thấy có chút xấu hổ, hỏi xong hai vấn đề cũng không đợi Lâm Vân trả lời, liền nói cho Lâm Vân ký túc của Lâm Hinh, rồi lập tức rời đi. Lâm Vân lắc đầu, trực tiếp đi về phía ký túc của Lâm Hinh. Hôm nay cuối tuần, Lâm Hinh không đến đại viện Lâm gia, hẳn là ở trong ký túc rồi. - Đi đi đi, đừng ở đây nhặt rác nữa. Ở đây có người phụ trách dọn vệ sinh rồi. Cô đi xa chút đi, sao mỗi lần đuổi cô ra khỏi trường, cô lại đến vậy… Tiếng quát của một người phụ nữ, khiến cho những người chung quanh dường như đều nghe thấy. Những sinh viên gần đấy dường như sớm đã quen với việc này rồi. Lâm Vân ngẩng đầu nhìn, thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, quần áo trên người thì lôi thôi lếch thếch, trong tay đang cầm một chai nước lọc. Phía trước cô có một người phụ nữ trung niên thân hình khỏe mạnh, đang chỉ vào chai nước lọc trong tay cô ta. Lâm Vân lắc đầu, trong lòng tự nhủ bất luận xã hội có tiến bộ như thế nào, cũng luôn có những người sống ở tầng thấp nhất. Cho dù là đại lục Thiên Hồng trước kia của mình, khoa học kỹ thuật cùng xã hội văn minh đều phát triển, nhưng vẫn có nhiều người lang thang không có cơm ăn. Lâm Vân không phải nhà từ thiện, hắn quản không được nhiều như vậy. Hăn đi đến bên dưới ký tức nữ, chuẩn bị hỏi thăm. Nhưng khi Lâm Vân xoay người thì phát hiện người lang thang này mình dường như đã gặp qua, rõ ràng đã tạo cho hắn một cảm giác rất quen thuộc. Nghĩ đến đây, Lâm Vân cố ý đi đến trước mặt người đó, chăm chú nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Hắn đột nhiên phát hiện người phụ nữ này trông cũng không xấu, chỉ là mặt mũi lem luốc, mái tóc dài còn che mất nửa khuôn mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo thật của cô. Cô ta thấy Lâm Vân cố ý đi đến trước mặt và chăm chú quan sát cô, đột nhiên rất là hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống, túm chặt cái túi da rắn trong tay rồi định bỏ đi. - Lam Cực cô có biết không? Lâm Vân đột nhiên hỏi một câu không giải thích được. Hắn bởi vì trên vật trang sức thạch anh hình tam giác đeo trên ngực Lam Cực, đã nhìn qua một tấm hình của cô bé, người trước mắt này không ngờ lại giống cô bé đó đến bảy phần. Lâm Vân dám khẳng định nếu cô ta ăn mặc sạch sẽ lại, khẳng định sẽ càng giống hơn. Thậm chí Lâm Vân còn có chút khẳng định, người này chính là cô gái trên vật trang sức mà Lam Cực có đeo. Cô gái này ngoài sự kinh hoàng và thất thố ra, thì không còn bất kỳ thần sắc khác. Lâm Vân thấy thế càng mê hoặc, chẳng lẽ mình nhìn lầm rồi. Nếu như người này biết Lam Cực, vậy thì khi mình nói ra tên của Lam Cực cô ta phải có phản ứng mới đúng. Nhưng cô ta lại càng trở nên kinh hoảng, chứ không phải là phản ứng đột nhiên nghe thấy người quen. Lâm Vân lắc đầu để cho cô ta rời đi. Người đó thấy Lâm Vân nhường đường, thì vội vàng đi mất. Nhìn cô gái nhặt rác rời đi, Lâm Vân trong lòng luôn có chút mê hoặc. Tuy nhiên rất nhanh nhớ lại mình đến đây là để tìm Lâm Hinh, lập tức một lần nữa quay lại cổng ký túc. - Chào bạn, xin hỏi bạn biết Lâm Hinh không? Lâm Vân thấy một nữ sinh có kẹp một quyển sách giáo khoa đi ra, vội vàng tiến lên hỏi. - Bạn tìm tôi? Lâm Hinh vừa đi ra thì nghe thấy tiếng có người gọi mình, vội quay đầu không ngờ lại là một nam sinh anh tuấn, rất quen thuộc. Tuy nhiên rất nhanh Lâm Hinh đã nhận ra đây là người anh trai Lâm Vân mà mấy người ngày trước cô mới gặp. Không ngờ anh trai lại thay đổi lớn như vậy. Mấy ngày trước mới gặp qua anh trai, bây giờ lần nữa gặp lại đâu còn có thể kiềm nén được sự kích động, lập tức lao đến, ôm chầm lấy Lâm Vân: - Anh! Lâm Vân thấy Lâm Hinh nhớ mình như thế, trong lòng không khỏi có chút hổ thẹn. Mình nếu lần trước không phải gặp qua Lâm Hinh một lần ở sân bay, thì thực sự nhớ không ra là quay về thăm người em gái này và người mẹ đang thương nhớ mình. Nghĩ đến sự vô tình của gia chủ Lâm gia, chuyện của mình khẳng định sẽ ảnh hưởng đến em gái và mẹ, không khỏi sinh lòng xin lỗi. Giơ tay vỗ vỗ vai Lâm Hinh nói: - Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện nhé. Lâm Hinh vội vàng dụi mắt, khoác tay Lâm Vân rồi đi. Trong lòng cô thực sự kích động vô cùng. Anh trai không ngờ lại biết đến tìm mình, anh ấy khẳng định đã khỏe hơn rồi, còn đẹp trai như vậy, mẹ nhìn thấy không biết sẽ vui mừng cỡ nào. Lâm Hinh ôm lấy cánh tay của Lâm Vân, trong lòng chỉ có kích động và vui mừng, không hề có ý rời khỏi anh trai mình. Cô sợ nếu mình vừa buông tay, người anh này sẽ biến mất. Chung quanh rất nhanh đã có nhiều sinh viên vây đến, mắt nhìn trừng trừng một hoa hậu giảng đường của trường bị người ta cướp mất, gần như đều rơi tuột con mắt xuống. Lâm Hinh là một trong bốn hoa hậu giảng đường của Ngoại viện, nhưng cô chưa từng thân thiết với nam sinh viên nào như vậy. Điều này đã rất rõ ràng rằng cô đã bị nam sinh viên này thu phục rồi. Cận Thi Kỳ trở lại ký túc xá đang định đi tìm Lâm Hinh, chuẩn bị nói với cô hôm nay cô ta đã gặp một tên háo sắc. Nhưng chưa đến cổng ký túc thì thấy Lâm Hinh và tên háo sắc kia đang quấn lấy nhau. Cho dù là nam sinh ưu tú cũng không thể nhanh như vậy đã tóm được trái tim của Lâm Hinh chứ. Từ trước đến nay chưa từng nghe Lâm Hinh nói qua? Không đúng, cho dù hắn nhanh như vậy giành được hảo cảm của Lâm Hinh, cũng không thể khiến Lâm Hinh ôm ôm ấp ấp ở ngay ký túc, trong này ắt hẳn có vấn đề. Nhưng nhìn bóng Lâm Hinh kéo cánh tay nam sinh kia dần dần đi xa, rõ ràng là tự nguyện. Hạ thuốc? Đây khẳng định là nam sinh kia hạ mê hồn dược với Lâm Hinh rồi. Bây giờ không phải đồn đại rằng có rất nhiều người xấu chỉ cần trước mặt bạn vung tay một cái, thì bạn sẽ đi theo bọn họ sao? Lâm Hinh này tám phần là bị hạ thuốc rồi, làm sao đây? Mắt thấy Lâm Hinh cùng nam sinh này đi ra khỏi sân trường, Cận Thi Kỳ rốt cuộc không kịp suy nghĩ, lập tức đuổi theo. - Anh, em đã nói với Tam gia gia rồi. Tam gia gia tìm thấy anh đúng không? Hôm đó em hối hận muốn chết luôn, không ngờ trừng mắt nhìn anh đi ngay trước mắt mình. Anh không biết mẹ và em nhớ anh như thế nào đâu. Sau khi anh xảy ra chuyện mẹ khóc suốt, về sau còn bị cha cấm túc. Lâm Hinh bắt được Lâm Vân, gần như cảm thấy mọi tủi hờn của mình đều có thể nói cho anh. - Em nghe mẹ nói, anh sau lần cuối cùng từ bệnh viện trở về, cha không còn cho phép mẹ bảo người nấu cơm cho anh nữa, còn không cho phép mẹ ra ngoài. Một khi mẹ ra ngoài rồi, thì sẽ bắt mẹ về. Khi đó em ở Yến Kinh, nhưng chờ tới khi em nghỉ hè về nhà, thì anh đã bị cha đuổi đi rồi. Em và mẹ khóc nguyên cả buổi tối. Về sau em cũng đi tìm anh, nhưng tìm không thấy. Em đến công ty của chị dâu Vũ Tích, chị Vũ Tích cũng không biết anh đi đâu. Anh ơi, anh và chị Vũ Tích đã ly hôn rồi sao? Em về sau cũng mới được nghe mẹ nói. Con người chị Vũ Tích rất tốt, lại xinh đẹp, anh… Lâm Hinh nói đến đây bỗng nhìn thấy ánh mắt của anh trai có chút thương cảm, vội ngậm miệng lại. Khi Lâm Vân đang chuẩn bị hỏi Lâm Hinh đi tới công ty Vũ Tích là khi nào, bỗng nhiên giơ tay túm và kéo lên. Một thân ảnh xinh đẹp được Lâm Vân kéo từ phía sau ra phía trước. Mắt thấy sắp bị ngã xuống đất, thì Lâm Vân lại giơ tay kéo lại. Thân hình này lập tức vô lực ngả vào lòng Lâm Vân. Một thân hình mềm mại với mùi hương thoang thoảng bị Lâm Vân ôm vào trong lòng. Nếu không phải Lâm Vân kịp thời phát hiện cô gái muốn tập kích mình là Cận Thi Kỳ, thì e là cô đã sớm nằm trên mặt đất rồi. Lâm Hinh cũng nhìn thấy tình huống này, giật mình nhìn Cận Thi Kỳ, - Thi Kỳ, cậu sao thế? Cận Thi Kỳ đỏ bừng cả khuôn mặt, vội vã kêu lên: - Còn không nhanh buông tay tôi ra?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]