Nếu Lâm Vân không nhận chỗ tốt trong việc hòa giải của Lý gia, thì y đã chuẩn bị mời Thủ trưởng ra mặt nói chuyện rồi. Tuyệt đối không thể rơi vào kếu cục? như Tần gia. Nhân vật chính của Lý gia đối phó với Lâm Vân là Lý Hiếu Thành. mà Lý Hiếu Thành lại là gia chủ của Lý gia. Đối nhân xử thế và cách làm việc dứt khoát, hơn nữa suy nghĩ cũng khá thành thục. Nếu Lý Hiếu Thành bị Lâm Vân làm gì đó. Lý gia sẽ lập tức rơi vào tình trạng không có gia chủ. Loại chuyện này Lý Ly không thể chấp nhận được. Thấy chuyện bến này đã xong rồi. Lý Ly đứng dậy cáo từ Lâm Lộ Trọng. Đối với việc ở lại đây ăn cơm, y chưa từng nghĩ qua. Lâm gia thế lớn, có thể bỏ qua ân oán thì y đã A Di Đà Phật rồi, về phần mong sẽ lập tức là có thể hòa hợp cùng ngồi ăn cơm chung, đó đúng là chuyện cười. Lâm Lộ Trọng tiễn Lý Ly ra ngoài, còn Lâm Vân thì ngồi yên không động đậy. Trong lòng hắn đang xoay chuyển rất nhanh xem đây là chuyện gì? Về phần tình cảnh linh thạch và thẻ tre, thẻ ngọc đồng thời xuất hiện. Lâm Vân cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Lần này không ngờ lại nghe được Lý Ly nói là do y nhặt được. Chuyện bên cạnh hộp gỗ còn có mấy thanh thẻ tre, lẽ nào thẻ tre này cũng liên hệ với việc tu luyện sao? Nhớ tới trên mình cũng có mấy thẻ ngọc, nhưng trên thẻ ngọc này lại không có bất kỳ chữ viết nào, thậm chí còn rất bóng loáng. Chuyện này Lâm Vân trong lòng nghĩ, hắn nhất định phải làm cho tinh tưởng. Lần trước mình ở núi Misimi đi cũng khá vội vàng, xem ra sau này mình tốt nhất phải đi xem xét lại một lần nữa mới được. Còn về sơn thôn nhỏ bên Phổ hà gần núi Mi Sơn này, bất luận thế nào mình cũng phải đi một chuyến, vốn cho rằng mình tu luyện đến một sao đã rất khó có thể tiến thêm bước nữa rồi. Đây cũng là một cơ hội, ngộ nhỡ thật sự tìm được linh thạch khác, nói không chừng mình còn có thể nâng lên thành hai sao. Chuyện của Vũ Tích, mình không thể chỉ dựa vào phía Diệp Sở Thạch được. Chuyện bên này của mình đã kết thúc, mình cũng phải đi tìm Vũ Tích thôi. Vừa tìm Vũ Tích, vừa tìm linh thạch vậy. Khi Lâm Vân nghĩ tới đây. Lâm Lộ Trọng đã bước vào. Nhìn Lâm Vân đang trầm tư, ông ta cũng không làm gián đoạn, mà trực tiếp ngồi xuống ghế, bưng cốc trà lên nhấp một ngụm. Từ thái độ Lâm Vân đối đãi với Lý Ly và cái hộp gỗ mà hắn nhận của Lý Ly, sau đó đồng ý hoài giải với Lý gia, trong quá trình này không có một việc gì nó trưng cầu qua ý kiến của mình, cho dù giả bộ một chút thôi cũng không có. Có thể thấy Lâm Vân sỡ dĩ còn ngồi ở đây, là bởi vì còn duy trì chút tôn kính bên ngoài này. Ông ta nếu lại dùng danh nghĩa của Lâm gia để an bài Lâm Vân làm việc, hiển nhiên là không cò phù hợp nữa rồi. Trong lòng thầm than một tiếng, cũng biết đây là chuyện không thể làm gì được. Chỉ cần Lâm Vân này về sau còn có thể nghĩ rằng mình là người của Lâm gia là được rồi. - Tam gia gia, cháu muốn nhờ ông giúp một chuyện. Lâm Vân đột nhiên nói với Lâm Lộ Trọng. - Cháu có việc gì, thì cứ thoải mái nói đi. Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân có chuyện muốn nhờ Tam gia gia mình giúp đỡ, trong lòng đương nhiến rất vui. Hắn có thể nhờ mình giúp đỡ, nói ra rằng hắn đã thừa nhận người gia gia như mình này. - Vợ cháu Hàn Vũ Tích đã rời xa cháu, cháu hiện tại không có bất kỳ phương hướng nào. Chỉ muốn nhờ Tam gia gia giúp cháu chú ý một chút. Một khi có tin tức của cô ấy, lập tức phái người đón cô ấy về công ty của cháu. “Tập đoàn Lâm Môn” là công ty của cháu. Tam gia gia nhất định đã biết rồi. Cháu cũng sẽ ra ngoài, cũng sẽ vừa tìm cô ấy, vừa giải quyết một chuyện khác của cháu. Lâm Vân nói xong nhìn Lâm Lộ Trọng. Lâm Lộ Trọng thầm than một tiếng, quả nhiên người cháu trai này vẫn nhớ nhung không nguôi cô vợ kia của hắn. Lão Dư còn nói gả cháu gái của lão cho Lâm Vân, xem ra mình cũng không cần thiết phải nói ra rồi. Nghĩ đến đây, ông ta lập tức nói: - Vân Nhi, cháu cứ yên tâm đi lo chuyện của cháu đi. Vũ Tích cũng là cháu dâu của ta. Ta nhất định sẽ phái thêm người đi tìm nó. Cháu đừng có lo. Lâm Vân thấy lão gia đồng ý yêu cầu của mình, đứng dậy cúi người thi lễ với Lâm Lộ Trọng, nói: - Vậy xin làm phiền Tam gia gia rồi. Chỉ cần Lâm gia làm không quá đáng, thì cháu sẽ tận lực giúp đỡ Lâm gia. Cháu đi đây, cảm ơn Tam gia gia. Lâm Vân nói xong lập tức rời khỏi Lâm gia, không có chút dây dưa gì. Nhìn bóng lưng Lâm Vân dằn dần đi khuất. Lâm Lộ Trọng trong lòng cũng rất khổ sở. Tuy Lâm Vân này là cháu trai của mình, nhưng tư tưởng và hành động của hắn độc lập, không có một chút ý làm theo Lâm gia, cũng không có một chút ý muốn giúp Lâm gia. Chỉ khi mình nói đồng ý giúp hắn tìm kiếm Vũ Tích vợ của hắn, thì hắn mới nói ra lời giúp đỡ Lâm gia một chút. Điều kiện tiền đề là không được quá đáng. Nếu Lâm Vân có thể một lần nữa tìm được Hàn Vũ Tích, thì có thể tưởng tượng hắn thậm chí nguyện ý giúp đỡ Lâm gia những việc hệ trọng hơn. Nghĩ đến đây, Lâm Lộ Trọng một lần nữa tổ chức cuộc họp gia đình của Lâm gia. Lâm Vân đi ra khỏi tòa nhà Lâm gia, trực tiếp đi về Học viện ngoại ngữ Yến Kinh. Hắn từ miệng lão gia tử biết được Lâm Hinh học ở đây, nên chuẩn bị đi thăm Lâm Hinh. Sau đó xem Lâm Hinh có thời gian hay không, nếu có, thì sẽ bảo Lâm Hinh cùng mình về Phần Giang thăm mẹ. Mình đã là hiện thân của Lâm gia, không về thăm mẹ thật sự là không thể nào nói nổi. Học viện ngoại ngữ Yến Kinh nằm gần miếu Thành Hoàng náo nhiệt phồn hoa. Lâm Vân gọi một chiếc taxi rất nhanh đã đi đến nơi Ngoại viện (gọi tắt cho Học viện Ngoại ngữ Yên Kinh quả nhiên là nơi mỹ nữ nhiều như mây. Lâm Vân vừa vào nơi này liền phát hiện nữ sinh ở đây không biết gấp bao nhiêu lần so với ở Yến Đại. Hơn nữa xinh nhiều, xấu lại ít. Lẽ nào Ngoại viện cũng có yêu cầu nào đó về ngoại hình? Khi hắn học tập ở Yến Đại, trong lớp cũng có rất nhiều nữ sinh, nhưng đều là những cô gái có dung mạo bình thường không thể so sánh với nữ sinh nơi này. Ở Yến Kinh trong mười nữ sinh bạn có thể thấy một người đẹp, nhưng ở đây mười nữ sinh mới thấy một người xấu. Nhưng có điều mỹ nữ ở đây nhiều, ngay cả các anh chàng điển trai cũng không ít. Gần như từng đôi từng đồi một nắm tay nhau vai kề vai đi qua sân trường. Ở Yến Đại cũng có các đôi yêu nhau, nhưng chỉ khi buổi tối ở những nơi kín đáo chút mới nhìn thấy cảnh này, còn ở sân trường sẽ không bao giờ nhìn thấy cả. Ở Yến Đại Lâm Vân chỉ lên lóp nửa ngày, gần như chưa từng sống qua trong trường đại học và cao đẳng Hoa quốc. Thấy thế lòng nghĩ, lẽ nào đây chính là văn hóa khác nhau của môi trường đại học cao đẳng ư? Nhưng bất luận Lâm Vân nghĩ ra sao, hắn một anh chàng điển trai như vậy đứng ở trong sân trường, đã lập tức thu hút vô số ánh mắt. - Chào bạn, có gì cần mình giúp đỡ không? Một làn hương thơm quần đến trước mặt Lâm Vân. Một nữ sinh hình dáng không tôi, nhưng cái mùi nước hoa thực sự khiến hắn khó chịu. Rất rõ ràng cô ta nhìn thấy Lâm Vân hết nhìn đông tới nhìn tây, khẳng định không phải học sinh của trường. Hơn nữa vừa nhìn nam sinh lại không ngờ có một loại cảm giác khó nói. Cái này đã không phải là thứ có thể dùng từ đẹp trai để hình dung được. Chính xác mà nói hắn không đẹp trai, mà là có một loại tĩnh không thể diễn đạt bằng lời. Loại cảm giác này khiến cho cô ta thấy rất quái dị. - Tôi, tôi muốn... Khi Lâm Vân vừa định muốn hỏi cô gái này một chút xem ký túc xá của Lâm Hinh ở đâu, thì hắn nhìn thấy Cận Thi Kỳ. Thấy cô ấy cùng nam sinh cao gầy vừa đi vừa nói chuyện bước tới, liền vội vàng chủ động tiếp lời của nữ sinh này, nói: - Tôi, tôi tìm thấy rồi, cảm ơn bạn nhé. Nói rồi hắn chạy về phía Cận Thi Kỳ: - Cận Thi Kỳ, cô chờ một chút. Cận Thi Kỳ và nam sinh bên cạnh cô cùng quay đầu lại. Thấy Lâm Vân bước nhanh đi tới. Cận Thi Kỳ mày nhíu lại nói: - Cậu gọi tôi phải không? - Đúng rồi, tôi thật là may mắn. Quả nhiên vừa vào trường là gặp được cô. Lâm Vân đã đi đến trước mặt Cận Thi Kỳ. Cận Thi Kỳ nhìn nhìn Lâm Vân, rất lâu không nghĩ ra được là mình biết hắn, tuy nhiên dường như có chút quen quen. Khẳng định lại là một anh chàng ỷ vào mình có vẻ bề ngoài điển trai một chút, chủ động đến kiếm cớ. Trong trường học loại người này thực sự rất nhiều, khiến cô thấy rất phiền. - Cận Thi Kỳ, tôi muốn nhờ cô... Lời nói sau “dẫn tôi đến chỗ Lâm Hinh” của Lâm Vân còn chưa nói xong, thì đã bị nam sinh bên cạnh Cận Thi Kỳ cắt ngang. Gã thấy một nam sinh điển trai tự nhiên đến tìm Cận Thi Kỳ, lập tức có một loại nguy cơ cảm, gã nói: - Anh bạn, xin lỗi nhé. Cận Thi Kỳ và tôi bây giờ có chút việc. Nếu anh bạn muốn hẹn hò thì đi tìm người khác nhé. Thi Kỳ, chúng ta đi thôi. Nói xong gã nhìn Cận Thi Kỳ. Cận Thi Kỳ thấy lại có một người muốn hẹn hò với mình, vốn vừa nhìn thấy Lâm Vân một chút hảo cảm đã không có rồi. Loại chuyện này cô đã gặp nhiều, không chút do dự cùng nam sinh kia xoay người rời đi. Lòng nghĩ người này cũng quái dị, đúng là đẹp trai thật, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại có cảm giác rất bình thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]