- Vâng, con biết rồi, con sẽ cất cái hộp đó đi. là cái hộp màu trắng bạc...
Tống Lôi đột nhiên im lặng. Cô nhớ tới người thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình kia. Người mà mình cho rằng là một tên lưu manh hèn mọn bỉ ổi, không phải đã nói cô bị mất đồ sao? Còn là một cái hộp màu trắng.
- Không tốt.
Tống Lôi lập tức phản ứng, vội vàng vứt điện thoại sang một bên, cầm cái túi xách của mình dốc xuống giường. Toàn bộ đồ đạc của mình đều không có thiếu, chỉ riêng cái hộp màu trắng bạc là không thấy.
Thì ra tên nhà quê kia là nói thật, thì ra cô gái mà hắn bắt được là một nữ trộm cắp. Buồn cười mình còn trợ giúp tên trộm nói chuyện.
Chính mình còn đang âm thầm khinh bỉ hắn giả vờ thanh cao, thực ra mình mới là kẻ giả vờ thanh cao. Tống Lôi vô lực ngồi xuống mặt đất. Tuy cô không rõ ràng lắm viên "Ngũ Thải Phỉ" kia quan trọng như thế nào với gia tộc. Nhưng nghe khẩu khí của phụ thân và giá tiền của của nó cũng biết. Huống hồ, với tình cảnh hiện giờ của Tống gia, thoáng cái muốn lấy ra 80 triệu nguyên, không phải là việc đơn giản. Xong rồi, nên làm sao bây giờ? Hiện tại, Tống Lôi chỉ muốn tự sát mà chết.
Không được, nhất định phải tìm người thanh niên kia. Nhưng cho dù tìm được hắn thì thế nào? Đồ đạc không phải là do hắn cầm, mà hắn còn hảo tâm giúp mình bắt tên trộm. Chỉ là do mình hoài nghi hắn có mục đích khác, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418337/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.