Đường Đường đang cùng sư phụ nhìn nhau đến xuất thần, đột nhiên nghe được thanh âm của Nguyên Bảo, nhất thời đỉnh đầu bốc khói, theo bản năng đem tầm mắt liếc nhìn về phía cửa, nhưng chỉ thấy một mảnh tóc đen của sư phụ rủ xuống, sợi tóc đen nhánh dường như sắp bị ánh nắng ban mai xuyên thấu qua, đẹp đến lóa mắt 
Liễu Quân đem mặt hắn xoay trở lại, hai tròng mắt lộ ra vẻ động tình, khóa chặt tầm mắt hắn. 
Đường Đường bị hắn nhìn đến ánh mắt cũng run rẩy, lần nữa chuyển tầm mắt đi nơi khác, ổn định hô hấp một chút, rốt cuộc tìm về thần trí, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, Nguyên Bảo kêu chúng ta." 
Liễu Quân đem môi dán sát lên trên mi mắt hắn, qua thật lâu mới thấp giọng "Ừ" một tiếng. 
Đường Đường bị âm thanh ẩn nhẫn kiềm nén của y làm cho tâm tư hắn bị trêu ghẹo một trận ngứa ngáy, hung hăng nuốt nước miếng một cái, "Sư phụ, mới vừa rồi Nguyên Bảo tới ngươi không có nghe được sao?" 
Liễu Quân đem môi lấy ra, nhìn hắn nói: "Chưa từng chú ý." 
"Nga..." Đường Đường không khống chế được khóe miệng giương lên, nhất thời đem tâm tình mừng rỡ toàn bộ biểu đạt ra ngoài. 
Sư phụ thật là, nghĩ rõ ràng liền tự mình vui vẻ, đến bây giờ ngay cả câu chủ động bày tỏ cũng không có, còn phải để chính ta lãnh hội, thật buồn người a! 
Đường Đường một bên kiểu cách mà giả bộ phiền não, một bên không chút nào dè dặt mà hắc hắc cười, con ngươi bị đôi mắt nheo nheo mà che lại hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-cuoi-voi-do-nhi-mot-cai-nao/1335556/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.