Trầm Tuấn cầm theo một hộp cơm đến phòng tổng tài, thấy Kiều Sâm đang cởi áo vest, hắn đem hộp cơm đặt lên trên bàn: “Lão Đại, đây là cơm trưa của anh, còn có văn kiện tôi đã để trên bàn rồi, anh nhìn xem đi.” Nói xong, lại nhìn hộp cơm: “Từ ngoài mang tới đã hơn nửa tiếng, có thể sắp nguội, anh ăn sớm một chút.”
Đem áo vest để qua bên ghế sa lon, Kiều Sâm mở hộp cơm ra, nhìn xuống mấy món ăn đã không còn bao nhiêu nóng, rút đũa vệ sinh (đũa dùng 1 lần),bắt đầu dùng bữa.
Trầm Tuấn kỳ thật rất muốn hỏi anh tại sao cứ phải tự hành hạ mình như vậy? Buổi trưa hôm nay quản gia của Kiều gia không phải đã đưa cơm trưa tới cho anh sao? Như thế nào đi ra ngoài lang thang một hồi, còn sai mình đi mua cơm hộp? Chẳng lẽ chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủn, Lão Đại đã biến thành Đại vị Vương? (ý chỉ người có cái dạ dày lớn đến đến mức có thể xưng vương, ăn thế nào cũng không no =.,=)
“Cậu còn có việc?” Kiều Sâm thấy Trầm Tuấn còn đứng trong phòng, uống một hớp nước rồi hỏi: “Là tên quản lí nào kêu gào muốn tăng tiền lương, hay có ai nháo (ăn vạ) đòi từ chức?”
Trầm Tuấn co co khóe miệng: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.” Gần đây nhờ anh tác phong làm việc bỗng dưng ngoan ngoãn tuân thủ đúng giờ tan tầm, đã không còn ai muốn từ chức, cũng không còn ai muốn tăng tiền lương. Kỳ vọng duy nhất chính là, tác phong tốt đẹp này, mong anh tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-bien-bai-gia-tu/1585830/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.