Ngồi cùng Kiều Cảnh An suốt hai tiết, Lâm Thư không thể không thừa nhận một sự thật: Kiều Cảnh An sau khi mất trí nhớ có chí hướng tới tinh thần của một trò ngoan gương mẫu, mỗi ngày đều phấn đấu học tập. Tuy Kiều Cảnh An tay trái ghi chữ thật sự không sao đẹp mắt, nhưng vẫn không thể phủ nhận cậu ta đang ngồi học với thái độ vô cùng chăm chú.
Chương trình học buổi sáng kết thúc, hai bằng hữu của Lâm Thư dùng danh nghĩa tới gọi hắn cùng đi ăn cơm trưa để tới nhìn Kiều Cảnh An, từ đầu đến chân đánh giá một phen. Vốn định nói lời châm chọc nhưng lại thấy đối phương ôn hòa mỉm cười cùng lễ phép chào hỏi thì… đành cưỡng chế nuốt xuống.
“Xà Khương, Ngô Trạch Vũ.” Lâm Thư vỗ vỗ bả vai hai người: “Hai người này là bạn tốt của tôi, bọn họ đều biết cậu.”
Xà Khương cùng Ngô Trạch Vũ nghi hoặc nhìn nhau, thế nhưng khi quay sang Kiều Cảnh An cũng không có nói thêm cái gì, chỉ là bốn mắt cứ nhìn chằm chằm Kiều Cảnh An.
“Chào các cậu.” Kiều Cảnh An ôn hòa cười, trong lòng có chút hiểu. Hai thiếu niên trước mắt này hẳn là cùng một nhóm với Lâm Thư. Nếu cậu không đoán sai, mấy người này hẳn là hình tượng học sinh tiêu biểu của trường, cùng chủ nhân thân thể này hoàn toàn đối lập, tạo thành sự tương phản mãnh liệt, đứng cạnh nhau thực không thế nào vừa mắt. Mà hai người trước mặt ăn mặc trang phục sạch sẽ, tóc cũng là màu đen truyền thống, lại nghĩ mà so sánh với màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-bien-bai-gia-tu/1585829/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.