Trình Diệp Huân vẫn còn nhớ khoảnh khắc Lục Hoài Giác tự mình đến tìm cậu như thế nào. Nói cậu mờ mịt cũng không đúng, nói chính xác cậu hẳn là hoang mang và bối rối. Thử tưởng tượng rằng đột nhiên một doanh nhân ưu tú đến tìm bạn và nói rằng hãy kết hôn với anh ấy, bạn nên phản ứng như thế nào.
Lúc đó, Trình Diệp Huân còn quên uống cà phê trước mặt, "Anh... anh tìm nhầm người rồi sao?"
Lục Hoài Giác vẻ mặt nghiêm túc, tự giới thiệu rồi cho cậu xem thông tin đã chuẩn bị.
"Bởi vì người thừa kế doanh nghiệp của gia tộc cần một người kết hôn trong ba năm. Còn anh là ứng cử viên mục tiêu của tôi, Trình Diệp Huân."
Khi nói lời này, anh nhìn chằm chằm vào Trình Diệp Huân bất động, cố gắng nói một cách bình tĩnh, nhưng có chút áp chế, coi như không bàn chuyện cưới xin mà bàn chuyện công việc quan trọng.
"Anh Lục, chuyện này quá đột ngột..."
"Anh có ba ngày để suy nghĩ về điều đó, nhưng tôi đã bàn bạc trước với chú của anh, ông ấy đã đồng ý." Trình Diệp Huân nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước mặt, chìm đắm trong suy nghĩ.
Ba ngày sau, cậu gọi theo số điện thoại trên danh thiếp, sau ba hồi chuông đầu dây bên kia bắt máy và nói "Xin chào" bằng một giọng trầm.
Các khớp ngón tay của Trình Diệp Huân siết chặt, trong lồng ngực có tiếng tim đập rõ ràng, "Tôi suy nghĩ xong rồi."
"Ừ." Lục Hoài Giác chờ cậu nói tiếp.
"Em đồng ý lấy anh."
Đây là câu cuối cùng.
-
"Đang nghĩ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-trieu-sinh/225229/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.