* Trong bối cảnh của truyện Tiên sinh dùng để chỉ chồng.
Từ rạp hát rời đi thì trời đã muộn. Trình Diệp Huân lần lượt chia tay những người bạn đồng hành của mình, cuối cùng chỉ còn lại cậu là người duy nhất đứng đợi ở lối vào nhà hát. Cậu nói chuyện điện thoại với tài xế, phải đợi thêm hai phút nữa.
Đang là mùa đông, thời tiết không tránh khỏi có chút lạnh, hơi thở phả vào mũi cũng mang theo nhiệt độ mát lạnh, anh không thích mùa đông cho lắm. Khi ra ngoài nên quàng khăn, cậu nghĩ.
Cách đó không xa có một gian hàng, là bà lão bán hạt dẻ tẩm đường, có mùi thơm thoang thoảng thoảng qua, có chút nóng và ngọt. Trình Diệp Huân đã lâu không ăn, đột nhiên muốn ăn thử nó một lần nữa.
Chiếc xe màu đen dừng trước mặt cậu, cửa xe rung chuyển hạ xuống, không phải là khuôn mặt của người lái xe, mà là Lục Hoài Giác.
"Làm sao mà..."
Lục Hoài Giác xuống xe, rõ ràng là mùa đông, trên người vẫn chỉ mặc một bộ đồ đen, dường như không cảm thấy lạnh, thấy Trình Diệp Huân trì độn, liền chủ động mở cửa cho anh: "Lên xe."
"Đợi tôi một chút."
Trình Diệp Huân nói, rồi chạy tới quầy hàng của bà lão yêu cầu hai phần hạt dẻ tẩm đường.
"Chỉ còn phần cuối cùng." Hôm nay trời hơi lạnh nên bán khá chạy. Bà lão vừa nói vừa đứng dậy, thấy có người đi tới liền khựng lại, rồi phản ứng: "Là cậu, lâu rồi không gặp. Này, sao anh chàng hay đi cùng cậu không đến?"
Trình Diệp Huân cười nhạt, không trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-trieu-sinh/225228/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.