* Trong bối cảnh của truyện Tiên sinh dùng để chỉ chồng.
Từ rạp hát rời đi thì trời đã muộn. Trình Diệp Huân lần lượt chia tay những người bạn đồng hành của mình, cuối cùng chỉ còn lại cậu là người duy nhất đứng đợi ở lối vào nhà hát. Cậu nói chuyện điện thoại với tài xế, phải đợi thêm hai phút nữa.
Đang là mùa đông, thời tiết không tránh khỏi có chút lạnh, hơi thở phả vào mũi cũng mang theo nhiệt độ mát lạnh, anh không thích mùa đông cho lắm. Khi ra ngoài nên quàng khăn, cậu nghĩ.
Cách đó không xa có một gian hàng, là bà lão bán hạt dẻ tẩm đường, có mùi thơm thoang thoảng thoảng qua, có chút nóng và ngọt. Trình Diệp Huân đã lâu không ăn, đột nhiên muốn ăn thử nó một lần nữa.
Chiếc xe màu đen dừng trước mặt cậu, cửa xe rung chuyển hạ xuống, không phải là khuôn mặt của người lái xe, mà là Lục Hoài Giác.
"Làm sao mà..."
Lục Hoài Giác xuống xe, rõ ràng là mùa đông, trên người vẫn chỉ mặc một bộ đồ đen, dường như không cảm thấy lạnh, thấy Trình Diệp Huân trì độn, liền chủ động mở cửa cho anh: "Lên xe."
"Đợi tôi một chút."
Trình Diệp Huân nói, rồi chạy tới quầy hàng của bà lão yêu cầu hai phần hạt dẻ tẩm đường.
"Chỉ còn phần cuối cùng." Hôm nay trời hơi lạnh nên bán khá chạy. Bà lão vừa nói vừa đứng dậy, thấy có người đi tới liền khựng lại, rồi phản ứng: "Là cậu, lâu rồi không gặp. Này, sao anh chàng hay đi cùng cậu không đến?"
Trình Diệp Huân cười nhạt, không trả lời.
Bà lão gói tất cả hạt dẻ trong một túi giấy, khi đưa nó cho Trình Diệp Huân, bà nhận thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng sau xe chờ cậu. Bà không thể nhìn rõ mặt người kia, theo thói quen nghĩ rằng anh ta chính là chàng trai lúc trước: "A, hóa ra là đang đợi cậu."
Trình Diệp Huân nhìn theo ánh mắt bà, Lục Hoài Giác đứng thẳng người bên cạnh cửa xe, dáng người anh cao lớn khí chất thành thục, trên mặt không có cảm xúc. Anh vẫn luôn như vậy, từ khi quen nhau, anh hiếm khi thể hiện cảm xúc quá mức.
Ngay cả khi cầu hôn.
"Không đâu bà ạ." Trình Diệp Huân nhận lấy, trong lòng bàn tay ấm áp, hơi nóng từ ngón tay truyền đến tận đáy lòng. Cậu nói nhẹ nhàng, ngữ khí bình thường, thậm chí còn không có sự ngọt ngào của cặp đôi mới cưới. Cậu nói: "Cháu đã kết hôn rồi, đó là tiên sinh của cháu."
Bà "Ah" hai tiếng, hối hận không nói nên lời: " Xin lỗi. Bà chúc hai người hạnh phúc"
"Cám ơn bà."
-
" Vốn là muốn mua thêm cho anh một phần, nhưng chỉ còn lại một phần. " Sau khi lên xe, Trình Diệp Huân giải thích với Lục Hoài Giác.
Chiếc xe lao về phía trước với tốc độ chầm chậm, xương hàm lạnh lùng của Lục Hoài Giác hiện rõ, mắt nhìn thẳng về phía trước, chiếc xe chạy êm và ổn định. Anh khẽ "Ừm" một tiếng, nói: "Không sao đâu."
Trong xe bật máy sưởi, Trình Diệp Huân cảm thấy mình mặc hơi nhiều, có chút ngột ngạt và nóng nực, trên tay còn cầm hạt dẻ xào đường, do dự không dám ăn, nhưng Lục Hoài Giác vẫn đang lái xe, liệu có bất lịch sự không?
"Cậu không cần khách sáo như vậy." Anh đột nhiên nói: "Chúng ta là vợ chồng, không phải đồng nghiệp. Chúng ta có thể hòa thuận tự nhiên sẽ hòa thuận. Chỉ cần như bình thường là được."
Ừm. Tuy nói là như vậy. Trình Diệp Huân gật đầu, nghĩ rằng họ mới kết hôn được một hai tháng, bọn họ không quen thuộc với nhau, ngay cả người dì không thích nấu ăn cũng biết rằng anh luôn chậm chạp trong quan hệ giữa các cá nhân, bây giờ cậu không biết phải làm cách nào để hòa hợp với nhau.
Lục Hoài Giác thấy Trình Diệp Huân mất tập trung, không nói gì, anh im lặng trong chốc lát, sau đó hỏi: "Vừa rồi em và bà lão kia nói chuyện gì?"
"Ah"
Trình Diệp Huân hoàn hồn, cậu nhớ lại câu hỏi của anh: "Giới thiệu anh."
Trong lúc chờ đèn đỏ, Lục Hoài Giác thản nhiên chống tay vào vô lăng, có chút hứng thú, quay đầu lại hỏi: " Giới thiệu như thế nào?"
"Tôi nói..." Trình Diệp Huân không biết có phải máy sưởi bật quá lớn không, cậu cảm thấy khuôn mặt của mình dần dần nóng lên. Cậu nói, "Chúng tôi kết hôn rồi, anh là tiên sinh của tôi."
Rõ ràng cậu vừa nói điều này, nhưng bây giờ cậu cảm thấy xấu hổ khi nói trước mặt anh.
"Còn nói gì nữa?"
Lục Hoài Giác hôm nay có chút không bình thường, đây là phản ứng đầu tiên của Trình Diệp Huân. Anh ấy thường rất ít nói cũng ít khi hỏi hết câu này đến câu khác, vì công việc hay tính cách riêng nên anh ấy hiếm khi nói chuyện và chủ động tìm chủ đề như hôm nay.
"Bà lão nói, chúc chúng ta hạnh phúc."
Trình Diệp Huân thành thật trả lời. Cậu không thể nói dối.
Vẻ mặt Lục Hoài Giác giãn ra, đèn xanh bật sáng, quay đầu tiếp tục lái xe, ánh đèn thành phố ban đêm nhấp nháy, thỉnh thoảng trên khuôn mặt tuấn tú của anh, lông mày thẳng tắp, ưu tú. Trình Diệp Huân khó mà tưởng tượng được rằng một người lẽ ra không liên quan gì đến mình lại trở thành chồng của mình.
Phải một lúc sau mới trở lại khu nhà ở, sau khi xe dừng lại, Trình Diệp Huân xuống xe đi vào biệt thự cùng với Lục Hoài Giác.
Cậu luôn cảm thấy căn biệt thự này quá lớn đối với hai người. Rất lâu trước đó cậu đã nghĩ đến việc kết hôn, lúc đó nghĩ rằng một căn hộ thông tầng là đủ. Nhưng Lục Hoài Giác rất hào phóng, trực tiếp cho cậu một căn biệt thự.
"Ăn ngon không?" Lục Hoài Giác thấy cậu ăn không ít, không nhịn được hỏi. Hồi nhỏ đã từng ăn một lần, ấn tượng là ngọt, anh không thích.
Trình Diệp Huân trực tiếp lấy một cái trong túi giấy ra, bóc vỏ, đưa cho Lục Hoài Giác: "Anh nếm thử đi."
Lục Hoài Giác không nhúc nhích một hồi, ánh mắt rơi vào trên mặt Trình Diệp Huân, nhìn thẳng. Trình Diệp Huân phản ứng kịp, nhận ra cậu đột ngột, chuẩn bị thu lại, đột nhiên cổ tay bị anh nắm lại, hơi đưa về phía trước, cúi đầu, cắn hạt dẻ rồi rời đi.
Lúc Trình Diệp Huân nhìn xuống, cậu thấy lông mi của anh ấy thật dài và dày.
Khi cắn vào, môi anh chạm vào đầu ngón tay, cảm giác ấm áp không thể tả, có cảm giác điện giật yếu ớt, giống như có dòng điện rất nhỏ chạy qua, không quan trọng nhưng cũng không thể bỏ qua.
Lục Hoài Giác cau mày, thơm và ngọt, dường như không khó để chấp nhận cho lắm.
"Các vị về rồi." Dì Từ từ trong bếp nghe thấy tiếng cửa chuyển động, nhìn thấy động tác của hai người, thận trọng bước lại, "Súp của tôi chuẩn bị xong rồi, tôi đi kiểm tra lại. "
Lục Hoài Giác không quan tâm đến dì Từ, từ từ đứng thẳng, nói với Trình Diệp Huân: "Dùng bữa xong rồi lại ăn."