Cô bồi hồi nhìn Lưu Cao Dương, người đàn ông này trước mắt cô như một tác phẩm điêu khắc mà thành, vừa hoàn mỹ, lại vừa như ánh mặt trời, mọi thứ xung quanh anh đều như thể hiện ra rất hoàn hảo. Nhưng sự việc khi nãy xảy ra, cùng thái độ của anh khi đối diện với nó mang cho Khinh Nhi một chút cảm xúc khó tả... cô cảm thấy xót xa cho người đàn ông này. Một người càng trông bình thường khi đối mặt với những rắc rối thì sau lưng họ đã càng phải trải qua những chuyện còn khủng khiếp hơn.
Khi nghe được câu cảm ơn ấy Khinh Nhi cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng đáp: "Không có gì."
Nhưng một phần cũng vì lo cho anh nên cô cũng lên tiếng hỏi thăm: "Hồi nãy thấy anh bị bà dì đó đánh vài cái... không sao chứ?"
"Cô ở đâu?" như không muốn tiếp tục chuyện kia, anh cất giọng trầm ấm mà hỏi.
"Dãy nhà trọ (Hà Tuyên 1) ở phố Hà Tuyên rất gần đây đi bộ chừng hơn mười phút là tới ạ."
"Ừm" anh lấy chìa khóa bấm mở khóa xe, sau đó mở cửa xe ghế phụ ra: "Lên đi."
"Vâng?" Khinh Nhi tỏ vẻ khó hiểu đáp.
"Đưa cô về coi như là cảm ơn chuyện khi nãy."
Lưu Cao Dương vốn có khuôn mặt lạnh nhạt, tuy cử chỉ và thái độ luôn rất ôn hòa không quá lạnh lùng với ai nhưng lại mang cho người khác cảm giác xa cách khó gần, vậy mà lời nói lúc này được nói ra với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc lại càng làm cho cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-sinh-chi-anh-va-em/368037/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.