Mọi tâm tư của Hàn Viêm, Tống Y Nhân đều không thể biết được, nàng đâu có bản lĩnh hơn người, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.
Mọi chuyện đều tiến triển theo đúng như kế hoạch của nàng, đã vài ngày nay, nàng không nhìn thấy Hàn Viêm đâu.
Chuyện này, nàng cũng không lo lắng một chút nào, nó vô cùng có lợi đối với nhiệm vụ của nàng.
Hôm nay, ánh nắng tran hòa, gió nhẹ mơn man, khó có dịp được đi ra ngoài, nàng cho lui toàn bộ nha hoàn theo hầu, một mình ngồi trong hoa viên nho nhỏ.
Căn cứ vào nhắc nhở của hệ thống, lần đó ở thư phòng, nàng đã thành công mang thai, đại khái mới một tháng rưỡi, có thể khám được mạch tượng.
Đến lúc đó nàng có nên đòi sống đòi chết hay là yên lặng rơi lệ với Hàn Viên hay không?
Tống Y Nhân nhíu nhíu mày, tự hỏi bản thân, đến lúc đó nên làm như thế nào để đả kích Hàn Viêm một trận, làm cho hắn phải giác ngộ cảm giác đau đớn thấm tâm can.
Chỉ là bộ dáng nhíu mày này của nàng đập vào mắt người khác lại là u buồn sầu bi, mọi thứ đâu phải nói thay đổi liền có thể thay đổi, mọi việc trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn sẽ như thế đó.
Hàn Viêm vừa tiến vào trong viên, liền bắt gặp một màn này, giữa muôn ngàn rừng hoa khoe sắc, một mỹ nhân sắc mặt u buồn, ánh mắt dừng lại trên một đóa hoa nở rộ, hai mày nhíu chặt tựa như không thể giãn ra, đôi môi kiều nộn mím lại, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-tinh-phuc/1531786/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.