4.
Ta kiên trì chờ đợi, tới lúc ta nhìn thấy sự lạnh lẽo quen thuộc trong đôi mắt phượng ấy, mới có thể thở phào một hơi.
Đây mới là Ngụy Triều chân chính.
Nhìn thấy ta, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, không chút biến sắc đánh giá xung quanh.
Một lát sau, trên mặt hắn có chút tức giận, giơ tay nắm cổ ta, lạnh lùng nói:
"Sao bổn thái tử lại ở đây?"
Ta bị hắn nhấc khỏi ghế, bàn tay của hắn rất lớn, gắt gao kẹp lấy cổ ta, năm ngón tay dần siết chặt, dường như muốn lập tức bóp ch.ế.t ta.
Ta không giãy dụa, vì giãy dụa sẽ chỉ bị đánh nhiều hơn.
Có một lần ta không cẩn thận dùng móng tay xoẹt qua mu bàn tay hắn, hắn lập tức ra lệnh ta....., nếu không phải hoàng hậu sợ lớn chuyện, sai người đem thuốc mỡ tới cho ta, chắc hai tay ta đã tàn phế rồi.
Ta bị ép nhìn thẳng hắn, đáy mắt Ngụy Triều đầy sự căm ghét, khinh bỉ ta, ta đều biết rõ.
Hắn sinh ra đã là quý tộc trên trời, sao lại lấy lòng hoàng muội hắn căm ghét được chứ? Ta không nhịn được cười.
Ngụy Triều nhếch khóe môi, đáy mắt lạnh lùng, ném ta xuống đất. Hắn nhấc chân đạp lên bụng ta, dùng sức đạp: " Ngươi cười cái gì?"
Ngụy Triều càng lúc càng dùng lực đạp ta: " Chắc trí nhớ ngươi không tốt lắm, quên mất hai chữ "kính sợ" rồi. Ngụy Tử Quân, mẫu thân ngươi là tỳ nữ của mẫu thân ta, ngươi cũng là tỳ nữ của ta. Có muốn ta dạy dỗ ngươi lại từ đầu, để ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nu-de/4074567/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.