" Rốt cuộc cũng gặp được rồi, Kì Dương. "
Mạc Tử như thấy được ánh sáng trong nàm đêm, tức tốc ôm chặt lấy người kia. Gương mặt đang tràn đầy hạnh phúc.
" Này, anh bạn. Chúng ta quen nhau sao. "
Trong giây phút ấy, Mạc Tử có chút chết lặng. Người kia thuận thế đẩy ra, vẻ mặt cau mày hết sức chịu đựng. Nhìn Mặc Tử bằng con mắt ghê tởm, không chút kiềm chế mà chửi.
" Con trai ôm nhau không biết gượng à, ghê tởm chết đi được. "
Rồi người kia cũng rời đi, để mặc Mạc Tử ở nơi đấy. Cơn mưa hắt vào người, thấm vào da thịt, gió trở trời lại lạnh thấu xương. Mạc Tử vẫn đứng trơ chọi ở đây, vuốt mặt cười khổ.
Đúng rồi,lại quên mất người kia chẳng có kí ức lúc trước như Y, làm sao biết được Y là ai cơ chứ.
" Mạc Thiếu gia, mau vào trong thôi, trời lại chuyển gió rồi không tốt cho sức khỏe đâu. "
Một Chiếc xe sang đậu đến, chạy xuống là một lão quản gia đã trung niên. Hớt ha hới hả chạy đến che dù cho Y, mặt lo lắng mở cửa rồi dìu Y vào. Nhìn vẻ mặt của Y, lòng càng nặng trĩu, đã bao năm Y vẫn luôn vẻ mặt này. Chẳng chút thay đổi, tìm kiếm 1 người mà đã gần qua độ tam tuần.
Chiếc xe lăn về nhà chính, Mạc Tử gương mặt đờ dẫn bước vào, đi vào nhà chính. Thấy cậu ở trên sofa xe tivi thì đi đến ôm chầm lấy, thủi thỉ.
" Ba, con mệt quá, con thấy cậu ấy rồi. Cậu ấy chẳng còn nhớ con, con phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500723/quyen-3-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.