Bế cậu chạy về nhà, hắn ta như bị nước sôi đổ vào người. Sốt ruột băng bó vết thương, trị liệu xong xuôi nhưng vẫn lo lắng thấp thỏm nhìn cậu.
Bảo bối hắn cưng chiều, chưa dám cãi lại một lần. Thế mà bọn đạo tặc khốn khiếp dám làm vậy với người hắn xem như là cả thế giới, làm sao mà chịu được, nếu hắn có phép thuật sẽ hồi sinh bọn chúng rồi giết chết. Cho chúng nếm mùi thống khổ, chết không được sống cũng không song.
" Cao Triết, ba đứa nhóc này cậu không cần nữa à. "
Tô Lân từ ngoài bước vào, trên tay xách 3 đứa nhỏ. Hai đứa lớn đã được Tô Lân chăm sóc bà băng bó, còn cô con gái may mắn thoát nạn nên không bị sao cả.
Thấy cậu nằm trên sofa, cô bé lon ton chạy đến, vẻ mặt buồn rầu ôm chặt cách tay. Đầu óc non nớt nghĩ gì nói đó.
" Cha, có phải ba sẽ lại rời bỏ tụi con không vậy "
" Ngốc ạ, Ba nhỏ không rời bỏ tụi con đâu. Ba nhỏ rất kiên cường, đừng lo lắng quá."
Hắn ta ánh mắt hiền dịu nhìn cô bé, hẳn là cô bé đã nhớ lại trí nhớ nên mới gọi hắn là Cha. Nhìn cô bé lòng cũng nhẹ đi.
Hai cha con hàn huyên với nhau, ngồi dưới ghế tán chuyện với nhau. Nhìn hai người càng nhìn càng giống cha con thất thiết với nhau, nói câu nào là hợp câu đó. Nói trăng nói mây, tán đến lúc cậu tỉnh lúc nào không hay, nhìn hai người nói chuyện cười đùa vui vẻ, còn hai đứa nhóc kia thì chẳng thấy đâu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500722/quyen-3-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.