" Minh ca, chúng ta ăn -- anh bị thương rồi. "
Bước vào phòng, Gia Gia gọi hắn ra ăn cơm lại thấy từ tay hắn chảy ra máu. Sợ hãi nắm lấy tay hắn, vội vã kéo hắn xuống ghế. Ấn trên ghế, rồi chính mình đi lấy hộp cứu thương. Lau đi vết máu rồi vụng về bó tay hắn thành cục.
Nhìn thành quả làm ra, chính chủ nhân của nó còn có chút ngại ngùng. Ngước lên nhìn hắn, cười ngại ngùng ôm lấy hắn.
" Hì, em không biết trị thương. Như này được chứ, đừng giận em nha. "
Bàn tay bị thương chỉ có một tí, mà cậu ta quấn thành cục giấy, lại rất vụng về lắc lắc một lát liền bung ra. Trong mảng suy nghĩ, hắn cảm thấy cậu và cậu ta vô cùng khác nhau.
Hắn bị cuốn hút bởi từng cử chỉ cân cần khi cậu băng bó cho hai đứa nhóc, vừa cẩn thận vừa chăm chú, tay thanh thoắt khử trùng, rất khác biệt.
" Cao Minh!!, anh sao vậy...Giận em sao!?."
Cậu ta thấy hắn không quan tâm đến mình, giận dỗi đẩy hắn ra. Nhìn vào mắt hắn, đôi mắt hổ phách tâm đã lạc trôi nơi nào khiến cậu ta càng bực hơn.
" A…Không, không phải đâu. Chỉ là công việc có chút không được thuận lợi, anh đâu giận em được. Bé cưng, anh thương. "
Bị cậu ta lôi ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn ta cảm thấy mình thật tội lỗi. Tại sao lại đi so sánh cậu và cậu ta cơ chứ, rõ rằng hai người khác nhau. Làm sao có thể đem ra so sánh, ôm lấy cậu ta an ủi. Cưng nựng hôn lên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500699/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.