Hành động ấy, triệt để cậu ấm lòng.Hai đứa nhỏ mạnh mồn miệng kia nãy đã không thấy, chỉ thay bằng hai cậu nhóc ngoan ngoãn thương người.
Cậu lại càng xúc động hơn, hai đứa nhỏ kia lại thập phần giống ý đúc đứa con nhỏ ngày trước của cậu. Như thế cậu càng động lòng, ôm chầm lấy đứa nhỏ bảo ban.
" Ta không sao, cảm ơn hai đứa nhé. Có muốn ta bồi đáp gì không, ta sẵn lòng giúp đỡ hai con."
Hai đứa nhỏ thẳng thừng từ chối, mỗi người một bên ôm lấy cách tay cậu. Dịu dịu vào người, chỉ trong phân tâm đứa nhỏ từ bao giờ đã xem cậu thành người nhà mà đối dãi. Từ lúc thấy cậu, hai đứa nhỏ đã cảm thấy một sự quen thuộc nơi cậu, như hơi ấm người mẹ như sức mạnh của người ba. Đứa nhỏ cứ thế bị cậu thu hút, cứ lẽo đẽo sau lưng cậu mà cậu không hay.
Thấy cậu bị bắt nạn, hai đứa nhỏ không kìm lòng được mà ra bảo kê cho cậu, dù người trước mặt có hung dữ thế nào. Đứa nhỏ vẫn một mực dang tay ra bảo vệ người xa lạ mới gặp như cậu. Chính hai đứa trẻ còn không hiểu được, chúng chỉ làm theo bản năng mách bảo.
" Vậy ta nhận nuôi hai đứa nhé, nếu ta không nghe lầm thì người thân của hai đứa không còn nữa. Ta có thể làm mái ấm cho hai đứa, chịu không nè. "
Nụ cười tựu như vầng trăng sáng tỏa nàm đêm, đứa nhỏ vì lời nói của cậu kích động. Khóc lóc không thôi, từ khi ba mẹ mất. Hai đứa nhỏ chẳng có chỗ nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500694/quyen-3-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.