Có vẻ tần suất hắn ở nhà nhiều hơn trước, buổi sáng đợi cậu đi học hắn mới chịu đi làm, ba bữa cơm đều có mặt hắn. Buổi tối, hắn sẽ qua phòng cậu ngủ ké. Không biết hắn bị gì mà thích ôm cậu ngủ, ngày nào cũng vậy. Dần dần cậu cũng quen xem việc đó như bình thường.
Vốn không phải hắn bị gì cả, mà chính mùi hương phát ra từ cơ thể của cậu khiến hắn thoải mái. Từ khi lên chức Thiếu Tướng, hắn mất ngủ vì công việc, ngủ cũng chỉ được 2 tiếng rồi lại thức giấc làm việc. Dần dần, hắn thiếu ngủ, ngủ không ngon, không sâu giấc. Dễ bị thức giấc, khi thức giấc rồi thì không thể ngủ tiếp được.
Từ lần gặp ở doanh quân, hắn vì mùi của cậu mà thoải mái nên mới ôm cậu như vậy. Chứ người khác đụng vào hắn, hắn liền chém người đó về trầu ông bà tổ tiên. Cậu cứ như liều thuốc tiên, có cậu hắn mới ngủ ngon được.
Việc hắn ôm cậu ngủ, cũng xuất phát từ đó mà ra.
Vì muốn ở gần con nuôi mình hơn, hắn đem hết công việc về nhà. Tiện công việc, vừa ở nhà trông cậu vừa làm không bị tốn thời gian. Một mũi tên lại trúng hai đích.
Hôm nay, hắn chở cậu đến trường như thường lệ, cả hai đã hòa thuận nhau hơn. Cậu rất thân thiện, chuyện gì cũng nói hết ra cho hắn, chả giữ lại gì cho riêng mình. Chuyện trên trời dưới đây cũng lôi ra để nói, hắn vậy mà rất hợp tác, buôn chuyện cùng với cậu.
Xuống xe, hắn từ cửa kính xe nói với cậu. Giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500639/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.