Vì tiếng cậu to nên khinh động đến người dưới nhà, Phùng Dung phản xạ nhanh chạy đến, nghĩa có chuyện không may. Bản thân không nhớ Y Mộc cũng ở phòng hắn mà nhắc nhớ cậu, bây giờ mới nhớ ra chạy nhanh đến. Biết mối quan hệ của hắn và cậu lại để Y Mộc chung phòng với hắn, cô nam quả nữ trong phòng là điều không tốt. Phùng Dung trong cảm thấy thật có lỗi với cậu, nhanh chân chạy đến ba người kia đi theo sau.
Tại căn phòng của hắn, hắn đứng trần chuồng không mảnh vải che thân. Trước mặt cậu muốn giải thích cho cậu hiểu nhưng đáp lại là ánh mắt lạnh lùng của hắn.
" Cửu Cửu à, chuyện này không phải như em nghĩa đâu. Tin ta đi "
Hắn dùng ánh mắt năn nỉn nhìn cậu, mong cậu thông cảm và hiểu cho hắn.
" Tin anh!??!!, anh nhìn anh xem. Anh đã làm gì cô ta, Hả. Hai người còn....... tôi thì có gì hơn cô ta chứ, Hả anh nói thử coi, anh là đồ tồi. Đồ cầm thú, xúc sinh. "
Cậu la lên, không kìm được nước mắt lăn dài trên má chỉ thẳng mặt ả mà chửi. Đoạn sau, tính ghen tuông trào ngược lên đầu mà chửi mắng hắn.
" Anh xin lỗi " Hắn không ngần ngại ôm cậu vào lòng muốn bày tỏ tình cảm. Dụi dụi vào người hệt như chú chó to xác làm nũng với chủ nhân.
Ả ta chướng mắt nhìn cậu, kể hoạch đã gần xong một nửa, đâu ra một kẻ phá đám khiến ả bực mình. Vẫn theo kế hoạch định ban đầu, thấy có người bước vô liền làm vẻ bị hãm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nhan-vat-nam-chinh-chung-ta-mau-ket-hon/500609/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.