Kiều An cười đến ngửa tới ngửa lui. Đôi khi, cái gọi là tình yêu, chính là ảo giác thôi. Hoàng đế cho rằng, hắn yêu một sủng phi tri thức tuyệt sắc; mà Thẩm Hoa Hi cho rằng, nàng thâm tình không hối với hoàng đế. Đáng tiếc, rất nhiều thời điểm, đều là bị lá che mắt không thấy thái sơn. Thiếu loại người như Kiều An tìm mọi cách châm ngòi ly gián. Nguyên chủ quá kiêu ngạo, cũng quân tử. Rõ ràng thân là Hoàng Hậu, có thể chọn rất nhiều thủ đoạn, tới "Khảo nghiệm" tình yêu vĩ đại, cố tình nàng vì thất ý cấm đoán mình. Không phải đôi giai ngẫu yêu nhau hơn hai mươi năm cũng kết thúc nùng tình mật ý dưới thủ đoạn nhỏ của Kiều An sao. Có lẽ xuôi gió xuôi nước nhiều, Thẩm Hoa Hi thật sự không ý thức được mình đang ở thế nguy. Nàng lại bị cấm túc, cho nên căn bản không biết, trong khoảng thời gian này, nhà mẹ đẻ bị buộc tội, huynh đệ bị trách cứ, mấy cửa tiệm nàng âm thầm sai người làm cũng bị niêm phong vài chỗ. Kiều An thừa lúc khoảng thời gian này, đã quật đường lui của Thẩm Hoa Hi, làm cho nàng không có đường để mà đi! Chờ Thẩm Hoa Hi được thả ra, tình cảm giữa nàng với hoàng đế có vết rách, nhìn cục diện này, hận ý trong lòng phun trào! Hoàng Hậu đáng giận, nhưng hoàng đế phản bội nàng, không sủng nàng không yêu nàng, mới để nàng hận! Cho nên Kiều An thực vui vẻ nhìn hoàng đế cùng Thẩm Hoa Hi nháo lên. Lại còn càng nháo càng ghê. . Truyện chính ở [ t r u m t r u y e n .O R G ] Một người thì lâm vào cảm tượng bị ái nhân phản bội, một lại thấy nữ nhân lừa mình ghê gớm. Hai người đều thấy mắt mình trước kia bị mù, không có phát hiện người kia là dạng người này! Hoàng đế vốn khoảng thời gian này mọi việc không thuận, vốn định ở chỗ Hoàng Quý Phi ôn nhu hương nghỉ ngơi một chút, kết quả Hoàng Quý Phi như điên, cả ngày không có việc gì nên tìm việc, không còn ôn nhu khả nhân trước kia. Mà loại thời điểm này, thân là Hoàng Hậu, Kiều An đứng ra, hỏi han ân cần, quan tâm thoả đáng. Làm hoàng đế thấy mùa xuân ấm áp. Hoàng đế nhận ra Kiều An hiền lương thục đức, so với Thẩm Hoa Hi vô cớ gây rối, càng làm hắn thấy Hoàng Hậu so với Hoàng Quý Phi mạnh hơn nhiều. Mắt thấy người yêu sủng ái nhiều năm trở nên không thể nói lý, mà Hoàng Hậu lại chủ động phân ưu —— muốn thay Hoàng Thượng đi khuyên nhủ Hoàng Quý Phi, làm nàng cảm nhận được một mảnh khổ tâm của Hoàng Thượng. Kiều An không đi một mình mà mang theo tất cả phi tần hậu cung. Tới Trữ Tú Cung, Hoàng Quý Phi thấy Hoàng Hậu khí phái lừng lẫy, thần thái phi dương, trong lòng đau xót, chỉ thấy Hoàng Hậu là tới cười nhạo nàng. Nàng tuy thông minh lý trí, mới bắt đầu còn khắc chế tính tình. Nhưng nhiều năm được người phủng, trong khoảng thời gian gần nhất này lại thường thường cùng hoàng đế cãi nhau. Kiều An lại cố ý ở nơi đầu sóng ngọn gió đổ thêm dầu, châm chọc vài câu, cả người Thẩm Hoa Hi đều không ổn rồi. "Hoàng Hậu nương nương, ngài hà tất châm chọc thần thiếp? Ngài cũng đừng làm bộ làm tịch làm người tốt, tới khuyên ta cùng Hoàng Thượng hòa hảo, ta hiện tại cùng Hoàng Thượng cãi nhau, còn không phải bởi vì ngươi?" "Bởi vì bổn cung?" Kiều An dáng vẻ chịu không nổi muốn ngất, đúng chuẩn bộ dạng tiểu thiếp vũ nhục chính thất, "Bổn cung đều là vì Hoàng Thượng, vì xã tắc quốc gia, vì cái gì phải bị ngươi vũ nhục......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]