Chương trước
Chương sau
Mà hắn hiện tại sẽ ăn quả đắng.
Kiều An mỉm cười, "Thật không nghĩ tới, ở trong lòng Hoàng Thượng, thần thiếp lại có địa vị cao như vậy. Làm thần thiếp càng hổ thẹn......"
Vừa nói, nước mắt cảm động rơi xuống.
"Hoàng Thượng có tâm với thần thiếp, thần thiếp chết muôn lần cũng khó báo đáp. Mà thần thiếp cũng có tâm với Hoàng Thượng, nhật nguyệt chứng giám. Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp về sau nhất định làm gương tốt, gương tốt của hậu cung."
Khoé miệng hoàng đế cười nhạt.
Đã bao nhiêu năm.
Bởi vì chuyện của Phượng Phiên Vũ, hắn và nàng chỉ còn mặt ngoài.
Trên ghi chép, mỗi mùng 1 với 15, hắn vẫn dựa theo quy củ đi Khôn Ninh Cung. Nhưng hai người đều hiểu trong lòng mà không nói ra, trên thực tế hắn đều đi Trữ Tú Cung.
Ghi chép kia đều là lừa người, lừa người đời sau.
Nhìn như phu xướng phụ tùy, phu thê hòa thuận. Trên thực tế, có mấy năm thời gian, hai người bọn họ không có thân cận?
Lúc này, hắn cho rằng Biện Kiều An rốt cuộc có thể ra khỏi Khôn Ninh Cung, còn chủ động hướng hắn thỉnh tội —— là chuẩn bị cúi đầu cùng hắn hòa hảo.
Mà hắn, cũng cho nàng thể diện.
Cho nên hắn đều chuẩn bị tốt, nếu đợi chút nữa nàng lộ ra biểu tình thẹn thùng, không thiếu được hắn vất vả một hồi, tưới một chút cho tâm linh khô cạn của nàng......
Hắn mỉm cười nhìn Kiều An.
Vốn tưởng, nàng sẽ cảm động bổ nhào vào trong ngực hắn.
Cũng qua bao nhiêu năm, hắn không có ôm nàng......
Không nghĩ tới, Hoàng Hậu lại lui về phía sau nửa bước,"Mấy năm nay thần thiếp tĩnh tư, cảm thấy nhiều năm qua mình sai, đều là bởi vì ghen ghét. Vì cái gì sẽ có ghen ghét? Dâm cầm đầu vạn ác. Từ nay về sau thần thiếp chuẩn bị từ bỏ việc này......"
Ngơ ngác nghe Hoàng Hậu dùng tứ thư ngũ kinh giải thích tội ác "Dâm", cả người hoàng đế mộng bức.
Mà trong lòng Kiều An lại cảm ơn người nào đó thế giới trước cưỡng bức tăng cảnh giới tư tưởng. Đến lúc dùng sách chỉ hận là thiếu...... Quả nhiên hôm nay dùng được.
May mắn cái người trong ngoài không đồng nhất kia, mặt ngoài cấm dục thanh lãnh, trên thực tế tận tình thanh sắc, dạy nàng nhiều lý luận tu thân dưỡng tính ——
Bằng không, làm sao nàng có thể khí phách mà nói cho tra hoàng đế: nữ sắc là gốc của bại đức!
Nghe nàng nói có sách, mách có chứng mắng chửi người, mặt hắn đã đỏ bừng —— hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trên đời này lại có người làm chuyện thành thế này.
Thật vất vả chờ nàng nói nửa canh giờ, nàng mới ra một kết luận, "Hoàng Thượng, vẫn là thánh ngôn của người cứu vớt thần thiếp. Từ lúc thần thiếp nhìn sách của nhóm tiên hiền, cả người đều thấy siêu thoát không ít, đã không đặt phần tranh giành tình cảm tục tằng đó vào mắt. Làm người nên lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ. Mấy muội muội nhiều năm cũng chưa thấy Hoàng Thượng, tương tư tận xương, cuộc sống hàng ngày khó an. Cứ thế mãi, hậu cung có oán khí. Cho nên, vâng theo thánh ngôn, thần thiếp cảm thấy ngày sau Hoàng Thượng chọn người thị tẩm, hay thần thiếp giúp Hoàng Thượng an bài. Cần phải để mỗi muội muội đều có thể, trong cung cũng ít hơn u oán......Là dấu hiệu thịnh vượng!"
Hoàng đế nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn biết hắn không phải cùng Hoàng Hậu giao đấu.
Hoàng Hậu nói, hắn không thể phản bác.
Không phản bác nên hắn chỉ có thể nghe nàng hứng thú bừng bừng an bài chọn lựa phi tử tuổi trẻ mạo mỹ thế nào để thị tẩm, nàng sẽ giảm bớt số lần thị tẩm của phi tần tuổi già sắc suy, cần phải làm hoàng đế vừa lòng, làm phi tử cũng vừa lòng......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.