Trên thực tế, Biện gia buộc tội Thẩm gia chính là nàng bày mưu đặt kế. Hoàng đế nghe xong lời này, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn cười rộ lên, mặt mày đều giãn ra. Phảng phất trong phút chốc ấm áp, làm nhân tâm chiết. Nhưng Kiều An sẽ không tâm chiết, nàng yên lặng nhìn người nam nhân này. "Hoàng Hậu thay đổi. Cùng trước kia không giống." Kiều An âm thầm cảnh giác —— hay là hắn nhìn ra cái gì. Không nghĩ tới, hắn lại chỉ vui mừng, "Trẫm thích Hoàng Hậu hôm nay. Còn nhớ rõ năm đó ngày đại hôn, ngươi ta nói gì sao?" Kiều An đương nhiên không biết. Nhưng thân thể theo bản năng hiện ra một màn cảnh tượng. Thái Tử cùng Thái Tử Phi đại hôn, hết sức xa hoa. Nàng được bọc trong lăng la tơ lụa, giá y như máu, mà nam nhân phong thần tuấn lãng dắt tay nàng. Đều nói lòng bàn tay lạnh lẽo thì tâm nam nhân cũng là lạnh lẽo, trong lòng nàng lại ngọt tư tư. Hắn nói, "An Nhi, ngươi là thê tử duy nhất của ta đời này," "Cho đến ngày nay, lời trẫm nói vẫn chưa đổi. Ngươi là thê tử duy nhất trẫm nhận định. Dù trước đó đúng là ngươi làm không tốt. Ghen tị hẹp hòi, Hoàng Quý Phi nói, cũng không sai...... Nhưng may mà ngươi hôm nay đã sửa lại." Hắn mỉm cười, vươn tay, muốn nắm tay nhỏ, "Chỉ cần ngày sau người đều hiền lương thục đức, lấy đại cục làm trọng, trẫm có thể bảo đảm toàn bộ hậu cung, ai cũng không vượt qua ngươi được." Nam nhân ánh mắt thâm tình, như muốn hút nàng vô...... Kiều An rút tay, trên mặt lại mang theo ý cười. "Hoàng Thượng như thế, thần thiếp còn tưởng rằng, trong lòng Hoàng Thượng có thần thiếp đâu." Mỹ nhân rũ mi cười nhạt, dù không có u buồn tinh tế của Phượng Phiên Vũ, không có tuyệt mỹ động lòng người như Thẩm Hoa Hi, cũng là người đạm như cúc, người ngạo như sương. Hoàng đế mềm nhũn, thân mình nghiêng về trước, thấp thấp giọng, "Ngươi là nguyên phối vợ cả, trẫm sẽ không hại ngươi. Trăm năm sau, ngôi vị hoàng đế này, trẫm sẽ truyền cho con của chúng ta. Trăm năm sau, cũng là người cùng sống chết thì chôn cùng huyệt với trẫm, cũng chỉ có ngươi. An Nhi, ngươi yên tâm!" Những lời này, trong nguyên tác, hắn chưa từng nói ra. Những lời này, trong nguyên tác, nguyên chủ chưa từng nghe được. Bất quá, đại khái có lẽ nàng nghe được cũng sẽ không tin đi. Xem toàn bộ cốt truyện, từ đầu tới đuôi, đối tượng Thiên Khải đế triền miên lâm li không phải nguyên chủ Biện Kiều An. Hắn thâm tình cùng lang thang quá nhiều, có thể phân cho ba nữ nhân. Hắn thâm tình cùng lang thang lại quá ít, thiếu đến mức không có cách nào phân cho thê tử một phân. Đối với thê tử, hắn yêu cầu hiền huệ, ẩn nhẫn, rộng lượng. Đối với mỹ thiếp, hắn lại có thể thâm tình chân thành, hết sức ôn nhu...... Đều nói người càng thân cận yêu cầu càng cao...... Có lẽ là ngoài cuộc tỉnh táo, Kiều An đau từng cơn, nhưng trong đầu lại một mảnh thanh minh. —— Thiên Khải đế yêu nguyên chủ Biện Kiều An. Loại yêu này, không sâu đậm cũng không lờ lờ. Chính hắn cũng không phát hiện. Có lẽ trên thế giới này, thật sự sẽ có loại nam nhân này đi. Hắn yêu cùng tâm, có thể chia làm rất nhiều bộ phận. Có thể đối rất nhiều nữ nhân thổ lộ ra nỗi lòng. Kiều An lạnh lùng nhìn hắn, biểu hiện của hắn, chứng thực suy đoán của nàng —— hắn so với người khác bi ai hơn ở chỗ, hắn yêu nguyên chủ, so với hắn yêu Thẩm Hoa Hi, yêu tiểu cung nữ đều nhiều hơn. Dù hắn ở chuyện đại sự thiên hạ đều khôn khéo thế nào. Nam nhân ngạo mạn lại duy ngã độc tôn này đối với tình cảm của mình đều mơ hồ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]