Edit: Aya Shinta
Mặc dù Đoan Mộc Thanh Nhã là muội muội, nhưng bởi vì thân thể khỏe mạnh, lại cao hơn Đoan Mộc Thanh Duyệt một cái đầu.
Từ nhỏ, nàng đã biết sức khỏe của ca ca không tốt, cho nên nàng như một người tỷ tỷ, chăm sóc Đoan Mộc Thanh Duyệt khắp chốn.
Thời điểm đến kinh thành, Đoan Mộc Thanh Nhã nghĩ trăm phương ngàn kế dẫn theo Đoan Mộc Thanh Duyệt trốn thoát.
Kết quả tất nhiên là bị phát hiện.
Vì dụ truy binh đi, Đoan Mộc Thanh Nhã để Đoan Mộc Thanh Duyệt ẩn đi, tự mình làm mồi nhử bọn chúng đi.
Sau đó, Đoan Mộc Thanh Nhã bị bắt trở lại, mà Đoan Mộc Thanh Duyệt trốn ở trong sơn động suýt chút nữa chết đói.
Cuối cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt thực sự đói đến không chịu nổi đã chạy ra, bởi vì thân thể yếu nhược, đã thấp bé hơn mấy đứa trẻ cùng lứa, hơn nữa đói bụng chừng mấy ngày, trên người lại bẩn thỉu, trông hắn như một tiểu ăn mày vậy.
Thế nên ở trên phố xá của kinh thành, hắn cũng không có bị nhận ra.
Hắn không có tiền, tự nhiên không thể mua đồ ăn.
Đã tiếp nhận giáo dục của hoàng tộc từ nhỏ, cũng không thể cho phép hắn đi trộm cắp.
Ngay khi hắn sắp té xỉu, một nữ tử chừng hai mươi tuổi cho hắn mấy cái bánh bao.
Hắn nhớ kỹ dung nhan của nàng, nghĩ rằng có ân phải báo, nữ tử kia tất nhiên chính là mẹ ruột của Lăng Vu Đề.
Lúc đó bà cũng là nhất thời nổi lòng trắc ẩn, cho nên mới mua cho đứa trẻ nhỏ gầy đáng thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nam-phu/1036263/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.