Chương trước
Chương sau
Edit: Aya Shinta
Cô chống người rồi ngồi dậy: "Đến sân bay rồi sao?" Giọng nói của cô rất suy yếu, nếu không cẩn thận mà nghe thì căn bản sẽ nghe không rõ cô nói gì cả.
Tài xế gật đầu: "Phải, đã đến sân bay! Chỉ là tiểu thư, thoạt nhìn thì cô không ổn chút nào, bằng không tôi đưa cô đi bệnh viện trước được không?"
Lăng Vu Đề lắc đầu: "Không cần." Rồi cô trực tiếp mở cửa xuống xe.
Đứng trên mặt đất, thân mình cô lay động một chút, cô có cảm giác đầu nặng chân nhẹ đôi chút.
Không nghĩ tới, cái dị năng thôi miên này sẽ làm người ta suy yếu như vậy.
Có lẽ là bởi vì cô muốn khống chế công tước Allah càng tốt, cho nên mới làm thân thể tiêu hao quá mức.
Được tài xế đỡ lên máy bay thì Lăng Vu Đề mới nhắm mắt lại ngủ.
Lúc này, phóng viên tham dự cuộc họp báo của công tước Allah đã quay lại Z quốc, Trình Cẩm Nhiên được làm sáng tỏ.
Trên mạng đều là các kiểu xin lỗi của fans, thế nhưng Trình Cẩm Nhiên vẫn giữ im lặng.
Trận phong ba này xem như tới mãnh liệt, bình lặng lại cũng vô cùng nhanh chóng.
Trình Cẩm Nhiên biết, tất cả đều là công lao của Lăng Vu Đề.
Chỉ là anh rất hiếu kì, rốt cuộc Lăng Vu Đề đã làm gì thì mới có thể khiến Jonathan Lurther tự nguyện mở họp báo, triệu tập phóng viên để làm sáng tỏ cho anh đây?
Không, có lẽ hẳn phải nói, che giấu cho anh mới đúng!
Rốt cuộc thì chuyện đồng tính luyến ái, chính là sự thật!
Trình Cẩm Nhiên vẫn luôn gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề, chỉ là di động của Lăng Vu Đề vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Một tuần, suốt bảy ngày!
Chuyện của anh đã hoàn toàn bình ổn, mà điện thoại Lăng Vu Đề trước sau là tắt máy.
Hai ngày trước, anh nhìn thấy tập đoàn Lăng thị phát tin tức, nói hôn lễ hai nhà Lăng Dung phải dời lại, nhưng lại không có nói ra nguyên nhân.
Cuối cùng thì Trình Cẩm Nhiên thật sự đã không còn cách nào, trực tiếp gọi điện thoại cho Lăng Văn Dục.
Nhìn thấy người gọi tới, tâm tình Lăng Văn Dục có chút phức tạp.
Do dự một hồi lâu thì Lăng Văn Dục mới tiếp điện thoại.
"Này, Cẩm Nhiên......"
"Tiểu Vu đâu? Cô ấy về nhà chưa? Tôi vẫn luôn gọi điện mà không được." Trình Cẩm Nhiên có chút vội vàng hỏi.
"Ừ, Tiểu Vu đã trở lại."
"Vậy cô ấy......"
Lăng Văn Dục chớp chớp mắt, còn chưa có nghe rõ Trình Cẩm Nhiên bên kia nói gì, thì di động đã bị Lăng Văn Hạ tức giận cướp đi.
"Trình Cẩm Nhiên! Nếu cậu còn có một tia áy náy cùng cảm kích đối với em gái tôi, như vậy thì làm ơn, vĩnh viễn đừng có xuất hiện ở trước mắt em ấy nữa!"
Nói xong, Lăng Văn Hạ liền trực tiếp cúp điện thoại.
Trình Cẩm Nhiên ngẩn người, anh có gặp qua Lăng Văn Hạ vài lần.
Cho nên anh vẫn có thể nghe ra giọng của Lăng Văn Hạ.
Lăng Văn Hạ sẽ tức giận, anh cũng có thể hiểu.
Trước đây, nếu Lăng Văn Hạ bắt anh vĩnh viễn không được xuất hiện ở trước mắt Lăng Vu Đề, đó là anh cầu còn không được!
Nhưng mà hiện tại thì không được, hiện tại anh vô cùng muốn gặp Lăng Vu Đề!
Nghĩ ngợi trong chốc lát, Trình Cẩm Nhiên dứt khoát cầm chìa khóa xe chuẩn bị tới Lăng gia, tìm Lăng Vu Đề.
Vừa mới đi tới cửa, anh lại nhớ tới việc một tuần này mình không có ra cửa, cho nên hình tượng vô cùng không tốt.
Trình Cẩm Nhiên đưa tay sờ sờ cằm đã hơi lún phún râu, anh xoay người vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, Trình Cẩm Nhiên sửa soạn ổn thỏa mới rời khỏi cửa nhà, thẳng tiến tới Lăng gia.
----
Ngừng xe ở trước cổng lớn Lăng gia, bảo vệ lại không cho vào.
Trình Cẩm Nhiên hạ cửa sổ xe xuống rồi nhìn bảo vệ kia: "Tôi muốn gặp Tiểu Vu!"
"Xin lỗi, đại thiếu gia phân phó, không được cho Trình tiên sinh ngài tiến vào Lăng gia!"
Ánh mắt Trình Cẩm Nhiên ám ám, ngay sau đó anh cởi bỏ đai an toàn rồi xuống xe.
"Như vậy, để Tiểu Vu ra gặp tôi cũng được!"
Anh tin rằng, Tiểu Vu nhất định sẽ gặp anh!
Bởi vì Trình Cẩm Nhiên nói vậy, nên hình như bảo vệ hơi tức giận, trên dưới Lăng gia ai cũng biết, nếu tiểu thư không phải vì người trước mắt, cũng sẽ không......
Bảo vệ hừ lạnh một tiếng, rồi trực tiếp quay ngoắt mặt qua một bên: "Nếu tiểu thư có thể tự mình ra đây gặp anh, tôi đây đã có thể muốn cảm ơn anh rồi!"
Trình Cẩm Nhiên tìm được từ ngữ mấu chốt trong lời bảo vệ là "nếu có thể tự mình". Nói cách khác, Lăng Vu Đề không thể tự mình đi ra!
"Tiểu Vu làm sao vậy?!" Trình Cẩm Nhiên cau mày, vẻ mặt khẩn trương.
Vốn dĩ bảo vệ đã không muốn nói lời nào, chỉ là nhìn thấy cái đang vẻ khẩn trương của Trình Cẩm Nhiên, anh ta càng thêm giận giữ: "Làm sao vậy?! Còn không phải do Trình tiên sinh ban tặng! Tiểu thư sống không còn gì luyến tiếc, đã hôn mê một tuần!"
Bảo vệ cửa nói, làm Trình Cẩm Nhiên khiếp sợ nói không nên lời, anh ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ.
Cái gì mà sống không còn gì luyến tiếc?! Cái gì mà đã hôn mê một tuần?
Rốt cuộc thì Tiểu Vu đã xảy ra chuyện gì ở Y quốc vậy?!
"Anh để tôi đi vào, để tôi gặp Tiểu Vu! Làm ơn!"
Khó có khi, Trình Cẩm Nhiên lại ăn nói khép nép với một bảo vệ như thế.
Vốn dĩ thì thái độ của bảo vệ còn rất kiên quyết, nhưng lại nhìn thấy khẩn cầu trong mắt Trình Cẩm Nhiên, lại nghĩ rằng tiểu thư nhà mình hôn mê vài ngày, nói không chừng nhìn thấy người đàn ông mình yêu thì sẽ tỉnh lại?
Sau khi suy đoán như vậy, bảo vệ nói với Trình Cẩm Nhiên: "Anh từ từ, tôi đi hỏi đại thiếu gia một chút!"
Nói xong, anh ta liền xoay người đi vào --
"Không cho phép cậu ta tiến vào!"
Ánh mắt của Lăng Văn Hạ đang ngồi ở phòng khách lạnh băng, anh tưởng tượng đến việc em gái mình yêu thương hai mươi mấy năm không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ hôn mê bất tỉnh như vậy, Lăng Văn Hạ liền hận không thể một phát súng bắn chết tên khốn kiếp Trình Cẩm Nhiên kia!
"Chính là đại thiếu gia, tôi nghĩ, tiểu thư hôn mê lâu như vậy...... Nếu để cô ấy nghe được tiếng nói của Trình tiên sinh, nói không chừng...... Cô ấy sẽ tỉnh lại đấy?"
Bảo vệ nói khiến Lăng Văn Dục bên cạnh cảm thấy vô cùng có đạo lý, anh nghiêng đầu nhìn Lăng Văn Hạ: "Đại ca, bằng không thử xem đi? Em gái cứ nằm như vậy, cũng không phải biện pháp tốt đâu!"
Lăng Văn Hạ mím môi, ngày đó anh nghe nói Lăng Vu Đề đã trở về thì anh lập tức tới sân bay chờ cô.
Kết quả chờ được lại là Lăng Vu Đề đã lâm vào hôn mê, đưa cô đi bệnh viện kiểm tra thì không có bất luận nội thương ngoại thương gì cả.
Suốt một tuần, Lăng Vu Đề như đã ngủ rồi, làm thế nào cũng không gọi cô tỉnh lại được.
Bác sĩ nói, có lẽ cô bị cái gì đó kích thích, cho nên không thể tự mình tỉnh lại.
Lăng Vu Đề: Thôi nha! Luân gia chỉ là quá hư nhược thôi, nên không có tỉnh lại được chứ!?
Lăng Văn Hạ không biết rốt cuộc là dạng kích thích gì khiến Lăng Vu Đề chậm chạp không muốn tỉnh lại, nhưng anh tin rằng nhất định là chuyến đi đến Y quốc đã xảy ra chuyện gì đó!
Suy xét một chút thì Lăng Văn Hạ cũng muốn thử xem, Trình Cẩm Nhiên có thể đánh thức Lăng Vu Đề hay không.
Cho nên anh gật gật đầu: "Để Trình Cẩm Nhiên tiến vào!"
"Vâng, đại thiếu gia!"
Trình Cẩm Nhiên vừa tiến đến thì đã thấy Lăng Văn Hạ cùng Lăng Văn Dục đứng ở trong phòng khách: "Chào hai người, Tiểu Vu ở nơi nào?!"
Lăng Văn Hạ lạnh lùng nhìn Trình Cẩm Nhiên, không nói gì, Lăng Văn Dục một bên lại chớp chớp mắt: "Tiểu Vu ở trong phòng, đi theo tôi."
Nói xong, Lăng Văn Dục đi ở phía trước dẫn đường.
Trình Cẩm Nhiên liếc mắt nhìn Lăng Văn Hạ đang trầm mặc không nói một cái, mới xoay người đi theo Lăng Văn Dục lên lầu.
Tiến vào phòng Lăng Vu Đề, Trình Cẩm Nhiên thấy được Lăng Vu Đề đang nằm ở trên giường.
Aya: Đừng hối chương nha, mình oải lắm rồi đó~ *oáp*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.