Edit: Aya Shinta
Nha đầu này, nếu là không mang theo cô ấy đi ra ngoài nhiều một chút, sợ là muốn bỏ chạy.
Tạ Ức Chi cũng không có nghĩ sâu xa, vì sao anh sẽ muốn lưu lại Lăng Vu Đề, vì sao sẽ muốn tới gần Lăng Vu Đề.
Anh chỉ muốn cho nha đầu này, có thể luôn ở bên người mình.
Ý tưởng này, anh cũng chưa từng có đối với Thư Nhã!
Lăng Vu Đề bị đói mà tỉnh, thời điểm cô tỉnh lại, thế nhưng Tạ Ức Chi không ở trong phòng.
Lăng Vu Đề vịn giường đứng lên, đặt chăn mỏng không biết ở trên người mình khi nào lên trên giường.
Chân cô bởi vì ngồi xếp bằng, máu không lưu thông, làm cho cô hiện tại tê đến không chịu được.
Lăng Vu Đề nhìn nhìn phòng vẽ tranh, lại nhìn nhìn ban công, xác định Tạ Ức Chi thật sự không có ở trong phòng.
Ngoài ý muốn mà nhướng mày, chẳng lẽ, Tạ Ức Chi tự mình rời khỏi phòng?!
Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Trong phòng không có ai, chắc rằng chính là đi ra ngoài không phải sao!
Lăng Vu Đề chờ chân mình chân không còn tê rần nữa, mới rời khỏi phòng Tạ Ức Chi.
Vừa mới đi đến dưới lầu, liền nghe được tiếng cười của Điền Mật, còn có tiếng nói chuyện của Tạ Mật Chi, nghe ra tâm tình không tồi.
Lăng Vu Đề theo tiếng động tới nhà ăn, bên cạnh bàn dài, có Điền Mật, Tạ Cẩm Niên, Tạ Mật Chi còn cả Tạ Ức Chi.
Tâm tình mọi người thoạt nhìn thật sự rất tốt, vẻ mặt đều toát ra ý cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-nam-phu/1036108/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.