Nghiêu Sâm vung chân vượt qua bàn.
“Mẹ nó! Mày nhận tiền của ai! Dám nói hươu nói vượn!” Anh nắm cổ áo lão Ngô, lão Ngô bị giật lên giật xuống tới hít thở không thông.
Cảnh sát trong phòng phản ứng kịp, dùng côn điện mới tách hai người ra được.
Lão Ngô được giải cứu, chống gối thở hổn hển, ông bình tĩnh lại rồi vội vàng ngăn cảnh sát tiếp tục dùng vũ lực với Nghiêu Sâm.
Ông kéo cà vạt, nới lỏng cổ áo, ngồi bên cạnh Nghiêu Sâm: “Tôi theo cậu cũng hơn mười năm rồi, có bao giờ tôi nói dối cậu chưa?”
Nghiêu Sâm vừa bị điện giật, không có sức chống cự, chỉ có thể cắn răng nằm trên đất: “Tao! Không! Tin!”
Lão Ngô cũng cảm thấy buồn bực, thở dài: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
“Ôi, anh bạn à, cậu thua trong tay người phụ nữ này mất rồi…”
Nghiêu Sâm yêu cầu gặp Hàn Yên Yên.
Mặc kệ lão Ngô nói gì, một ngày Hàn Yên Yên không chính miệng thừa nhận, một ngày anh sẽ không tin, nhưng Hàn Yên Yên từ chối gặp mặt anh.
Hai tháng sau, đứng trên tòa án, Nghiêu Sâm mới được nhìn thấy người vợ yêu dấu của mình. Trong khoảnh khắc đó, anh mới thực sự tin rằng, cô chính là người trăm phương nghìn kế thu thập chứng cứ để mật báo, cuối cùng giáng cho anh một đòn trí mạng.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ đó.
Cô mặc áo rộng thùng thình, hai tháng không gặp, bụng cô đã rất lớn. Dáng người vốn quyến rũ càng trở nên mềm mại. Bàn tay cô gái đặt trên hiến pháp của đất nước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/340970/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.