Hàn Yên Yên nằm mơ, cô mơ về một đôi mắt lạnh nhạt. Dưới ánh nhìn chăm chú lạnh nhạt kia, toàn bộ thế giới dần dần sụp đổ, bất kể là thứ vô hình hay vật hữu hình, là cục đá hay thân xác con người, cỏ cây hay máu đỏ, tất cả đều tan biến vào hư vô. 
Đến giữa trưa hôm sau Hàn Yên Yên mới thoát khỏi ác mộng, cả người đầy mồ hôi lạnh. Ngoài cửa có tiếng động, cô từ từ bò dậy ra mở cửa. 
Các cô gái đang kết tụm ba tốp năm rủ nhau đi ăn cơm. Đêm qua Đinh Nghiêu có đề cập tới, đội Lôi Đình này chỉ cần có cô gái chịu nằm xuống thì một ngày cung cấp ba bữa no. Còn đám đàn ông muốn cho cái gì thêm thì tùy vào năng lực của mỗi cô. Đàn ông chiến đội Lôi Đình có sức chiến đấu cao, trong tay toàn thứ tốt. So sánh với cuộc sống bên ngoài, có thể nói những cô gái này sống khá tốt, công việc này có lẽ tương đương với công việc thu nhập cao, hoa hồng nhiều, còn an toàn ổn định nữa. 
Nếu không phải không sống nổi, ai cam tâm tình nguyện làm điều này chứ? 
Hàn Yên Yên không hề khinh thường những cô gái này. Nếu không phải cô có một con BUG to bự, nếu thực sự đầu thai vào cái thế giới này, có lẽ chẳng biết bây giờ thân xác đang lạc trôi nơi đâu. 
Hàn Yên Yên thấy Tề Đồng Đồng phòng 321 bước tới liền chào hỏi một phen. Tề Đồng Đồng tựa nhẹ trước cửa phòng 317 hỏi han: “Sao sắc mặt khó xem thế, hôm qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/278071/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.