Hàn Yên Yên nằm mơ, cô mơ về một đôi mắt lạnh nhạt. Dưới ánh nhìn chăm chú lạnh nhạt kia, toàn bộ thế giới dần dần sụp đổ, bất kể là thứ vô hình hay vật hữu hình, là cục đá hay thân xác con người, cỏ cây hay máu đỏ, tất cả đều tan biến vào hư vô. Đến giữa trưa hôm sau Hàn Yên Yên mới thoát khỏi ác mộng, cả người đầy mồ hôi lạnh. Ngoài cửa có tiếng động, cô từ từ bò dậy ra mở cửa. Các cô gái đang kết tụm ba tốp năm rủ nhau đi ăn cơm. Đêm qua Đinh Nghiêu có đề cập tới, đội Lôi Đình này chỉ cần có cô gái chịu nằm xuống thì một ngày cung cấp ba bữa no. Còn đám đàn ông muốn cho cái gì thêm thì tùy vào năng lực của mỗi cô. Đàn ông chiến đội Lôi Đình có sức chiến đấu cao, trong tay toàn thứ tốt. So sánh với cuộc sống bên ngoài, có thể nói những cô gái này sống khá tốt, công việc này có lẽ tương đương với công việc thu nhập cao, hoa hồng nhiều, còn an toàn ổn định nữa. Nếu không phải không sống nổi, ai cam tâm tình nguyện làm điều này chứ? Hàn Yên Yên không hề khinh thường những cô gái này. Nếu không phải cô có một con BUG to bự, nếu thực sự đầu thai vào cái thế giới này, có lẽ chẳng biết bây giờ thân xác đang lạc trôi nơi đâu. Hàn Yên Yên thấy Tề Đồng Đồng phòng 321 bước tới liền chào hỏi một phen. Tề Đồng Đồng tựa nhẹ trước cửa phòng 317 hỏi han: “Sao sắc mặt khó xem thế, hôm qua ngủ không ngon à?” Hàn Yên Yên miễn cưỡng đáp lại: “Dùng nhiều dị năng quá.” “Cô kiềm chế chút đi!” Tề Đồng Đồng nói. Triệu Vũ Huyên ra hiệu cùng Tề Đồng Đồng đi ăn, Tề Đồng Đồng ngoái đầu gọi Hàn Yên Yên: “Đi nào, đi ăn cơm thôi.” Hàn Yên Yên không nhúc nhích, Triệu Vũ Huyên do dự một lúc rồi nói: “Cô ấy không ăn cơm, cô ấy thuộc đội Tìm kiếm.” Tề Đồng Đồng nhìn Hàn Yên Yên như nhìn kẻ ngốc. Hàn Yên Yên ngẩng khuôn mặt trắng bệch không chút hồng hào lên, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa tới mức không sống nổi mà.” Triệu Vũ Huyên thở dài, kéo cánh tay Tề Đồng Đồng. Tề Đồng Đồng bực tức: “Chỉ bằng cái dị năng rách nát của cô ấy hả, có chết não cũng đừng lẩn quẩn trong lòng! Đừng có giống như tôi! Ai mà không vì vậy mà tới đây!” Triệu Vũ Huyên kéo tay Tề Đồng Đồng đi, cô nương người ta còn duỗi thẳng ngón tay kêu réo Hàn Yên Yên: “Chờ ở đấy! Tôi phải nói chuyện với cô thật kĩ càng!” Hàn Yên Yên lười biếng dựa khung cửa, dõi theo bóng hai cô gái biến mất cuối hành lang, không nhịn được cười nhẹ. Các cô gái khác khi đi ngang qua Hàn Yên Yên không phải là trắng trợn đánh giá thì cũng len lén nhìn trộm. Hàn Yên Yên không sợ những ánh mắt đó, cô trực tiếp nhìn thẳng lại họ, phần lớn sẽ vội vàng thu ánh mắt về, một số ít sẽ trợn mắt lại, hoặc tặng cô một nụ cười lạnh đầy vẻ khinh thường. Các cô đều là những cô gái xinh đẹp, nếu là xã hội trước mạt thế, ai cũng sẽ là tiểu công chúa được đàn ông nâng niu chiều chuộng, nắm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, tranh nhau tới đầu rơi máu chảy. Hàn Yên Yên rất thích quan sát những con người xung quanh cô. Chịu thôi, bệnh nghề nghiệp rồi. Cô trở về đóng cửa phòng. Hàn Yên Yên dùng nước ngưng tụ bằng dị năng đêm qua tắm rửa, ăn sạch bánh quy và mì ăn liền kiếm được nhờ bán nước cho Triệu Vũ Huyên và Tề Đồng Đồng. Xong xuôi mới cảm thấy sức lực có hơi khôi phục, nhưng chung quy vẫn chưa no. Ánh mắt cô bắt đầu đặt lên hộp thịt, gắng gượng nhịn xuống không ăn. Lúc này các cô gái đã ăn cơm xong, lục tục trở về phòng của mình, Hàn Yên Yên đi tới gõ cửa từng phòng một. Nước máy đã dùng lại được, cô không bán nước được nữa, nhưng nước đá thì đặc biệt mua may bán đắt. Có lẽ là may mắn, cửa phòng của khách sạn này hướng về phía Nam, giữa ngày hè chẳng khác nào lồng hấp muốn thiêu cháy người bên trong. Hàn Yên Yên vừa có đồ ăn là trực tiếp ăn luôn, ăn no xong lại tiếp tục làm lụng kiếm đồ ăn. Ôm trong tay một vài chiến lợi phẩm vừa kiếm được, Hàn Yên Yên vui vẻ trở về. Trên hành lang trở về phòng chợt thấy Tề Đồng Đồng, cô ấy đang đứng đợi ngay trước cửa phòng cô. “Cô đi đâu thế?” Tề Đồng Đồng oán giận. “Tìm thức ăn.” Hàn Yên Yên cho cô xem thù lao mình kiếm được rồi mở cửa phòng. Tề Đồng Đồng cực kì tự nhiên bước vào theo. “Triệu Vũ Huyên nói với tôi, Đinh Nghiêu coi trọng cô hả?” Tề Đồng Đồng nói chuyện thẳng thắn, hỏi chuyện càng thẳng thắn. “Anh ta thương lượng với tôi, một ngày, ba bữa, năm người.” Hàn Yên Yên trả lời. Tề Đồng Đồng thắc mắc: “Vậy sao cô còn vào đội Tìm kiếm?” “Tôi không đồng ý nha. Nên tôi muốn gia nhập đội Tìm kiếm.” Hàn Yên Yên nói. Nhưng Đinh Nghiêu đã đưa cô về đây. Đội Tìm kiếm chính là phân đội ra ngoài tìm kiếm vật tư. Dù thành Nam Lăng có thể miễn cưỡng duy trì sinh hoạt của người trong thành, nhưng chỉ có thể cung cấp một ít vật tư sinh tồn cơ bản. Mà con người, chỉ cần tồn tại, nhu cầu vật tư sẽ nhiều lên, nên phải đi ra ngoài tìm kiếm. Công việc này vừa vất vả lại nguy hiểm, còn cần số lượng lớn nhân công lao động. Những lực lượng lao động bên ngoài tham gia qua thông báo tuyển dụng phần lớn là người thường không có dị năng, hoặc là dị năng giả có dị năng yếu ớt. Những người này nếu tự mình ra ngoài tìm kiếm vật tư, xác suất tử vong chắc chắn rất cao. Đi theo một chiến đội như đội Tìm kiếm, dù số vật tư nhận được chỉ bằng một nửa số vật tư mình tự tìm, nhưng hơn ở chỗ xác suất sống sót cao hơn nhiều. Chỉ là ai sẽ mang người muốn gia nhập đội Tìm kiếm về chứ. Đinh Nghiêu mang Hàn Yên Yên về, ý tứ trong đó quá rõ ràng. “Cô trưng cái vẻ mặt gì thế kia?” Hàn Yên Yên cạn lời. “Ghen ghét nha.” Tề Đồng Đồng thừa nhận. Hàn Yên Yên: “...” “Tính ra, chuyện này chưa chắc là chuyện tốt.” Tề Đồng Đồng thở dài, “Để tôi chia sẻ với cô chút kinh nghiệm của mình, kinh nghiệm thất bại, nhưng dù tôi không làm được vẫn có thể cho cô chút tham khảo.” Hàn Yên Yên chăm chú lắng nghe. Tề Đồng Đồng nghiêm túc: “Nếu cô không nắm chắc 100% bắt được Đinh Nghiêu trong tay thì đừng lên giường với Đinh Nghiêu.” Hàn Yên Yên ghé mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]