“Phải.” Hàn Yên Yên nói, “Anh ta nói đội Tìm kiếm đang tuyển người.”
Triệu Vũ Huyên trầm mặc một lúc: “Mấy người ứng cử vào đội Tìm kiếm tập trung ở cổng thành, đội chỉ lo một bữa cơm, phát cơm xong sẽ lên xe khởi hành. Trong căn cứ này toàn là đội viên của chiến đội.”
Vừa nói xong, Triệu Vũ Huyên ngừng lại một lúc, chuyển chủ đề: “Định trải giường hả? Để tôi phụ cô.” Chắc chắn cô ấy đã nghe được gì đó từ Tôn Lập Quân, vẻ mặt vừa có chút chua xót, lại có chút kiêng kị.
Hàn Yên Yên vờ như không chú ý sự thay đổi trong cảm xúc của cô ấy, chỉ hỏi: “Có nước không? Tôi muốn rửa hộp cơm.”
Triệu Vũ Huyên ỉu xìu nói: “Không có, cúp nước rồi.”
Thành Nam Lăng vốn có sáu nhà máy bơm nước, hiện tại chỉ còn một máy bơm ở khu vực thành phố cổ hoạt động được, vì vậy việc cúp điện cúp nước là chuyện bình thường. Hàn Yên Yên đành tự thân vận động, ngưng tụ nước rửa hộp cơm.
Triệu Vũ Huyên không ngạc nhiên là bao, chỉ hỏi: “Cô là dị năng giả à?”
Cô ấy nhìn một lúc, thấy dị năng của Hàn Yên Yên cũng chỉ có thế, không có gì đặc biệt hơn thì chẳng còn dậy nổi hứng thú. Triệu Vũ Huyên ngoảnh mặt đi, hờ hững nói: “Tề Đồng Đồng phòng 321 cũng là dị năng giả, thuộc hệ mộc, cũng rất yếu.”
Hàn Yên Yên hỏi: “Trong chiến đội cô ấy làm gì?”
Triệu Vũ Huyên giật nhẹ khóe miệng: “Còn có thể làm gì ngoại trừ ngủ với đàn ông chứ, cả một tầng này ai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-luoc-khong-luon-cui-nam-nhan/278070/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.