Chương trước
Chương sau
Kí tên tại hội sách ở S thị xong, Cung Trác Lương trở lại nhà ở Z thị, suốt một tháng ‘bế quan’, mới đem ‘hương vị cổ đại’ của mình thu liễm lại, một lần nữa làm một thanh niên hai sáu tuổi tỏa sáng đầy sức sống, chẳng qua để một đầu tóc ngắn cùng trang phục hưu nhàn đẹp trai, cũng dấu không được cơ trí trầm ổn mà hắn đã trải qua một đời, lại kết hợp với dung mạo thanh xuân tuấn lãng, thật đúng là mê người đến nói không nên lời.
“Hô…….”
Cung Trác Lương nằm trong bồn tắm mát xa lớn thoải mái thở dài, trong lòng tính toán mình cũng nên ‘xuất quan’, nhưng muốn đi tìm Kiều Ứng Trạch ở hiện đại như thế nào, kế hoạch của hắn vẫn có nhiều chỗ chưa tốt.
“Thái tử gia của tập đoàn xuất bản E Thế Kỷ a…… Ngươi thật đúng là sinh ra để khắc ta.”
Đứng lên cầm lấy danh thiếp bị mình vò nặn cất vào tủ, Cung Trác Lương lấy tay chỉ vào mấy chữ Kiều Ứng Trạch khắc nổi bên trên, nụ cười trên mặt có chút bất đắc dĩ.
Thân phận hiện đại của Cung Trác Lương, bất quá chỉ là một tiểu thuyết gia có chút danh tiếng mà thôi, tuy rằng ỷ vào dung mạo đẹp thường bị công ty đẩy ra làm hình ảnh phát ngôn, cũng có thể miễn cưỡng chen vào cấp đại thần, nhưng E Thế Kỷ ở trong nước có mười mấy xí nghiệp, mình cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.
Nói đến danh bài của giới xuất bản, tuy rằng E Thế Kỷ chỉ đứng ở vị trí thứ chín, nhưng phía trước đều là xí nghiệp lũng đoạn xuất bản sách giáo dục, tập đoàn E Thế Kỷ là xí nghiệp độc quyền sản xuất đại chúng ‘công việc ổn định’, nhưng đem hiệu quả của việc xuất bản để lấy danh bài, E Thế Kỷ tuyệt đối vị trí thứ ba tính ổn định trong quốc nội, mà Kiều Ứng Trạch thân là thái tử gia của tập đoàn E Thế Kỷ, Cung Trác Lương muốn đẩy ngã y rất khó khăn a.
Lúc Cung Trác Lương xuất thần nhìn danh thiếp, tiếng chuông di động quen thuộc gọi thần trí hắn trở về, Cung Trác Lương đứng dậy lấy khăn tắm lau lau hai cái, sau đó mặc đồ tắm  đi nghe điện thoại, tiếp theo một bên lau tóc một bên trở về phòng, lười biếng mà nằm vật xuống giường lớn thoải mái của mình.
“Lương đại nhân của ta, anh đã nghỉ ngơi một tháng, rốt cuộc bao giờ thì mới đào hố mới a?”
Trong điện thoại, Cung Trác Lương nghe tiểu biên tập Ninh Bối Bối thúc giục bản thảo, hàm lượng đường trong giọng nói kia tuyệt đối vượt qua năm dấu cộng. (PH: chắc ý là chị ấy nói ngọt.)
“Bối Bối, tôi đang xem tạp văn, vẫn phải chờ vài ngày.”
Cung Trác Lương thấp giọng một chút, trong từ tính mang theo chút lười biếng, mà ánh mắt lại theo bản năng nhìn về phía bản thảo trong máy tính trên bàn.
Trên thực tế một tháng này Cung Trác Lương cơ hồ mỗi ngày tốc độ hai vạn + xem này nọ, nước chảy mây bay bình thường không có nửa điểm tạp sự, nếu là hắn trước đây đã sớm không chịu được mà đi đào hố mới, nhưng hắn của hiện tại, đối với bản thảo lại có an bài khác.
“Khó có được Lương đại cũng sẽ đọc tạp văn a, khó trách không thấy anh ra ngoải chơi, bất quá nghẹn trong nhà như vậy cũng không phải phương pháp hay a, hay là ra ngoài một chút để thay đổi tâm tình, nói không chừng sẽ có linh cảm…… Đúng rồi, Lương đại khi nào có tâm tình thì đi ăn một bữa cơm đi, chúng ta bàn tiếp chuyện hợp đồng đi, em có thể tranh thủ cho Lương đại không ít điều kiện tốt nga.”
Trong điện thoại tiểu biên tập vui vẻ bô bô một đống chuyện, cuối cùng ngữ khí mời Cung Trác Lương ăn cơm tràn ngập hưng phấn, có thể thấy được trình độ nhiệt tình của cô đối với Cung Trác Lương có bao nhiêu bất thường.
“Ân…… Được, vậy thật sự là phải cảm ơn Bối Bối, kia thứ hai đi, đến lúc đó chúng ta hẹn lại.”
Đưa điện thoại cách xa lỗ tai mình một chút, Cung Trác Lương ứng phó vài tiếng, cúp điện thoại sau đó nhẹ nhàng thở ra.
Trước khi xuyên không, Cung Trác Lương vì sự nghiệp của mình, đối với theo đuổi của Ninh Bối Bối là thiên kim của đổng sự trang web, còn có vài phần hứng thú có lệ, nhưng hiện tại trong lòng hắn trong mắt hắn đều là Kiều Ứng Trạch, cảm thấy ngay cả cùng cô nói vài câu đều thấy có lỗi a.
“Không nghĩ tới kẻ ăn chơi cũng có một ngày hóa thân thành trung khuyển……”
Cầm lấy hộp thủy tinh trong tay hôn một cái, Cung Trác Lương đang muốn đứng dậy tiếp tục sự nghiệp sáng tác, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Cung Trác Lương vừa thấy số hiển thị, vội vàng ngồi dậy bắt máy.
“Học trưởng, thật vậy chăng? Học trưởng anh thật đúng là giúp tiểu đệ một đại ân, hôm nào mời anh uống rượu a.”
Lấy được tin tức chính xác từ học trưởng đang công tác ở trụ sở chính công ty E Thế Kỷ, Cung Trác Lương có chút hưng phấn ngồi dậy đi đến bên cạnh bàn máy tính, nhìn bản thảo của mình lộ ra tươi cười tự tin, sau đó hắn lại cầm di động, gọi qua dãy số đã sớm ghi tạc trong lòng.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Tối thứ sáu, tại ghế lô của một nhà hàng hải sáng nổi tiếng, Cung Trác Lương đang nhìn thấy lão bà ngày nhớ đêm mong đang đi vào, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười sáng lạn mê người.
“Trác…… Cung tiên sinh.”
Bởi vì tươi cười sáng lạn của Cung Trác Lương mà tinh thần rung lên, đợi Kiều Ứng Trạch ý thức được mình thất lễ nhìn thẳng vào đối phương, vội nương theo động tác bắt tay mà dời đi ánh mắt, cũng có chút mờ mịt với tim đột nhiên đập nhanh.
Rõ ràng đây mới là lần thứ hai gặp người này thôi a…… Nhớ tới thời gian ở chung ngắn ngủi trên ca nô, cao ngạo bình tĩnh của mình thiếu chút nữa bị nhiệt tình thẳng thắn của đối phương đánh tan, Kiều Ứng Trạch không tự giác hơi hơi khẩn trương.
“Đã nói trực tiếp gọi tên anh là được rồi, tiên sinh gì đó rất là khách sáo, Ứng Trạch em chính là ân nhân cứu mạng của anh a.”
Ga lăng mà kéo ghế cho Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương nhìn thoáng qua bên tai ẩn ẩn phím hồng của y, ý cười khóe miệng không khỏi càng đậm.
“Em đâu dám kể công, là Ứng Hiên cứu Trác Lương……”
Không rõ mình tại sao lại khẩn trương, Kiều Ứng Trạch có chút xấu hổ nhìn Cung Trác Lương, sau đó liền bị tươi cười của đối phương dọa, vội đem tầm mắt nhìn về phía hải tộc trên tường thủy tinh của nhà hàng, phía sau còn có mấy con cá mập bơi qua bơi lại……
Bởi vì liên quan đến thân phận, bên người Kiều Ứng Trạch luôn có đủ hạng người a dua nịnh nọt, cho nên trong tiềm thức của y rất chán ghét người nhiệt tình quá phận, nhưng vì sao đối với nam nhân tên Cung Trác Lương trước mặt này, mình lại xấu hổ không biết ứng đối thế nào, mà lại không có nửa điểm chán ghét?
“Nhưng là Ứng Trạch chú ý anh bị rơi xuống nước trước a, nếu muộn chút nữa, mạng của anh chắc đã không còn.”
Ngày ấy ở trên du thuyền, Cung Trác Lương đã nghe được Kiều Ứng Hiên kể lại tình huống, cho nên hiện tại hắn cứng rắn nhét cái danh ân nhân cứu mạng lên người của y, cũng sẽ không quá mức gượng ép.
“Thật sự không cần khách khí….. Trác Lương hôm nay hẹn ta đến, rốt cục là muốn nói chuyện gì?”
Sau khi bồi bàn mang cà phê lên, Kiều Ứng Trạch thu hồi tầm mắt nhìn nhìn Cung Trác Lương, liền đem đề tài chuyển đến chính sự.
Kiều Ứng Trạch năm nay vừa mới du học về nước, tạm thời bị phái đến đảm nhiệm tổng biên tập trang web văn học của xí nghiệp, mà trang web văn học chổ Cung Trác Lương là vòi nước của quốc nội, cho nên Kiều Ứng Trạch đối với lời mời của Cung Trác Lương thật đúng là có vài phần hứng thú.
“Trước khi nói chính sự, trước hết muốn mời Kiều tổng biên xem cái này.”
Cung Trác Lương nói xong lấy ra một bản thảo từ trong cặp táp của mình, để lên bàn nhẹ nhàng đẩy qua, sau đó bưng lên tách cà phê của mình nhấp một ngụm, trong đôi mắt nhìn chăm chú Kiều Ứng Trạch lộ ra nồng đậm tự ti.
“……… Này thật sự là Trác Lương viết? Xin đừng hiểu lầm, ý của em là tác phẩm anh viết đều là loại hình phương Tây, chưa bao giờ đề cập qua loại hình quan trường cổ đại này, hơn nữa nói thật, trình độ thiên văn này thật sự là vượt qua dĩ vãng rất nhiều, nhất định sẽ hot.”
Thấy bìa mặt bản thảo là ‘Lương Trác’ bút danh của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch cầm lên nhìn nhìn dàn ý, lại lật xem mấy chương đầu, rất nhanh đã bị hấp dẫn, nhưng y lập tức bình tĩnh xuống, có chút nghi hoặc nhìn về phía Cung Trác Lương giống như là tự tiến cử.
“Thật cao hứng khi em dánh giá nó cao như vậy, thực tế thiên văn này anh đã muốn viết nhiều năm, mà vẫn chỉ viết về đề tài ma huyễn phương Tây, chính là hy vọng tích lũy kinh nghiệm, sau đó lại viết từng chương, em có biết, đề tài quan trường cổ đại cường thủ như mây (PH: nguời giỏi nhiều),anh bắt đầu đã viết thể loại này sẽ bị đọc giả so sánh là không có gì mới mẻ….. Cho nên, nếu anh muốn dùng thiên văn này đến ăn máng khác, Kiều tổng biên có tiếp nhận hay không?”
Ở hiện đại không thể tùy tiện mua bán bằng lời, Cung Trác Lương cũng chỉ đem tất cả mọi thứ nói đều sắp xếp hợp tình hợp lý, lại nói thật cảm ơn máy tính sản phẩm của khoa học kỹ thuật a, bằng không một tháng một quyển mấy chục vạn từ sẽ viết gãy tay hắn, riêng là làm bản thảo cũ hắn cũng chuẩn bị không kịp a.
“Phải biết rằng trang web chỗ của Trác Lương thực lực cực mạnh trong quốc nội, cũng là nơi tuyển chọn ra những tác giả nổi tiếng, mà bản thân anh đã muốn là trụ cột của nơi đó, lại dựa vào thiên văn này, em tin tưởng anh có thể thăng tiến đến bậc đại thần, mà anh hiện tại muốn buông bỏ tất cả để đến với trang web của em…… xin thứ cho em có chút không tin tưởng được.”
Sau khi đề cập đến chính sự, khẩn trương cùng xấu hổ vừa rồi của Kiều Ứng Trạch liền không cánh mà bay, y thành thục lý trí phân tích dụng ý của Cung Trác Lương, cũng không tin tưởng hắn sẽ vì ‘báo ân’ và vân vân mà lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn.
“Cái kia chỉ là một phần đi, kỳ thật nguyên nhân chủ yếu chính là….. Biên tập viên hiện tại của anh là thiên kim của đổng sự, nàng dùng tiền đồ của anh bức anh kết giao với nàng, em cũng biết quy tắc ngầm, trang web của anh đại thần vô số, trong mắt cấp cao, anh có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên tiếp tục ở lại, tiền đồ của anh sẽ hoàn toàn bị diệt, bất quá đáng ăn mừng chính là, trước lúc kí hợp đồng mới quen biết được em.”
Trong lòng vô cùng xin lỗi vật hy sinh tiểu biên tập, Cung Trác Lương bày ra bộ dạng chua xót tự giễu, rồi lập tức thu hồi lại bộ dạng ‘yếu ớt’ của mình, khôi phục lại tươi cười tỏa sáng tiêu sái, lại càng làm người khác có ‘ý muốn bảo hộ’.
Đúng vậy, ý muốn bảo hộ, đời trước khi Cung Trác Lương ở trước mặt Kiều Ứng Trạch luôn có không ít cả xúc, mà đời này, theo trực giác Cung Trác Lương tin tưởng sẽ vẫn như cũ.
“Anh đem nhược điểm cho em xem, không sợ em sẽ áp bức anh trên hợp đồng sao? Em nói như thế nào cũng là tư bản trục lợi nha, anh không khỏi quá tín nhiệm em đi?”
Kiều Ứng Trạch tự nhận không phải người mềm lòng, nhưng đối mặt với tươi cười ‘bất đắc dĩ chua xót’ của Cung Trác Lương, y lại không rõ nguyên nhân mà khó chịu thay y, mà đối với hành động hắn lựa chọn kí thác mình, trong lòng cảm thấy thật cao hứng, nhưng loại cao hứng này không liên quan đến công trạng…….
Kiều Ứng Trạch biết thái độ cảm xúc của mình khi đối mặt với nam nhân này có chút không bình thường, giống như lần đó chia tay trên ca nô, y theo bút danh của Cung Trác Lương đem truyện hắn sáng tác đọc qua một lần, hơn nữa thường thường nhớ tới mặt của hắn.
“Nếu đối phương là ân nhân cứu mạng Kiều Ứng Trạch em, có áp bức như thế nào, anh đều vui vẻ nhận.”
Cung Trác Lương đứng dậy hướng chỗ Kiều Ứng Trạch ngồi tao nhã làm một cái lễ quý tộc, sau đó dùng nụ cười chiêu bài xấu xa nhìn chằm chằm y, lúc này mới ngồi xuống dùng cà phê thay rượu kính Kiều Ứng Trạch.
“Ngươi thật đúng là……….”
Bất tri bất giác lại bị Cung Trác Lương hấp dẫn, Kiều Ứng Trạch ổn định lại tâm tình cũng bưng tách cà phê lên, lúc này mới ý thức được thế mà lại đáp ứng Cung Trác Lương ‘đi ăn máng khác’.
Khóe miệng không kiềm chế được hơi hơi giơ giơ lên, Kiều Ứng Trạch rũ mi mắt nhấp cà phê, thầm nghĩ như vậy chẳng phải là vừa đúng lúc sao? Xí nghiệp nhà mình bắt đầu làm web văn học muộn, trước mắt căn bản không thể so sánh với tác giả của Cung Trác Lương, nếu là mình có thể đem Cung Trác Lương nâng đến địa vị cao nhất, giúp xí nghiệp nhà mình đứng vững gót chân cũng rất có lợi…….
“Trác Lương anh…… có điều kiện gì muốn nói không?”
Đột nhiên nghĩ đến khả năng tính toán nào đó, Kiều Ứng Trạch không khỏi giương mắt nhìn người đối diện, lại đúng lúc ánh mắt hắn đang dừng trên người mình, gương mặt đó, có nhiều cảm xúc mà Kiều Ứng Trạch không thể lí giải được, cũng khiến cho suy nghĩ ở trong lòng kia càng thêm chắc chắn, cũng thử hỏi một câu.
Cung Trác Lương, anh buông bỏ tất cả thành quả hiện có để đến bên em bắt đầu lị một lần nữa, thật sự là lo lắng quy tắc ngầm của vị thiên kim đổng sự kia sao? Hay là….. vì giúp em?
“Điều kiện đương nhiên là có, bất quá chỉ có một, chính là muốn Kiều tổng biên em……. Tự mình làm biên tập viên cho anh.”
Cố ý dừng lại chữ em kia một chút, Cung Trác Lương nhìn bộ dáng đáng yêu của Kiều Ứng Trạch hơi hơi mở to mắt nhìn mình, thật sự là hận không thể trực tiếp nhào qua hung hăng  hôn một cái, bất quá hắn biết hiện tại không thể nóng vội, phải đi từng bước một để cho tiểu tướng công của mình tự nhảy vào mới được.
“Em…… để cho tổng biên tập em đây đi làm tiểu biên tập cho anh, anh thật đúng là tự tin a, sẽ không sợ em quy tắc ngầm anh sao?”
Kiều Ứng Trạch vừa rồi trong nháy mắt giống như nghe được thanh âm trái tim mình nhảy lên, y che dấu tâm tình nói một câu vui đùa, sau đó thấy có chút may mắn bọn họ ở trong hoàn cảnh hải lí bình thường, nước gợn chiết xạ có thể làm cho nét đỏ ửng trên mặt mình không quá rõ ràng.
“Nếu như là Ứng Trạch…….”
Vậy cũng thật sự hoan nghênh tới a.
Cung Trác Lương cười tủm tỉm úp mở nửa câu sau, trên thực tế trong lòng của hắn chính là rất muốn, để cho Kiều Ứng Trạch nhanh chóng quy tắc ngầm mình.
“Cái gì?”
Không nghe câu kế tiếp của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch theo bản năng mà hỏi một câu, câu trả lời, cũng là tươi cười tràn ngập mị lực nam tính của đối phương…….
Kiều Ứng Trạch không biết được là, một khắc y đáp ứng làm tiêu biên tập cho Cung Trác Lương kia, y cũng đã tiến vào bẫy tình mà Cung Trác Lương tỉ mỉ giăng ra, một lần trói chặt chính là cả đời……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.