Trở về Nhược gia, Tâm Nhi như người mất hồn bước vào nhà. Nhìn ba mẹ đang vui vẻ trên sofa, cô lại tự trách bản thân mình. Ba mẹ cô lúc nào cũng dặn dò cô giữ thân mình, không được phép để bản thân xa ngã. Vậy mà bây giờ, cô hình như đã làm họ thất vọng rồi. Ngồi xuống sofa, ánh mắt cô mang theo ý buồn, lại không dám đối mặt với ba mẹ mà cúi gằm mặt xuống
-Ba mẹ. . .con gái xin lỗi. . .con gái sai rồi. . .
Ba mẹ Nhược nhíu mày nhìn qua cô. Tâm Nhi nước mắt chảy xuống đầm đìa cả khuôn mặt làm ba Nhược phải bỏ luôn tờ báo kinh tế trên tay xuống chạy lại vỗ về cô
-Tâm Nhi, con làm sao vậy?
Nghe giọng ba mình, Tâm Nhi càng tủi thân khóc lớn nhào vào lòng ba ôm chặt lấy. Bà Nhược ngồi xuống bên cạnh đưa tay vuốt lưng cô lo lắng
-Con gái ngoan, không khóc. Mau kể ba mẹ nghe có chuyện gì?
-Con bị cưỡng hiếp. . .con mất hết rồi. . .
Giọng nói cô run run vang lên như một tia sét đánh qua tai ông bà. Nhìn con đau khổ như vậy, ông bà cũng không biết nên làm gì. Tâm can của ông bà giờ đây như bị hàng ngàn mũi nhọn đâm vào.
Tâm Nhi bây giờ chỉ còn gia đình là chỗ dựa tình thần cho bản thân. Cô bây giờ mông lung chẳng biết nên làm gì nữa. Ngồi trong lòng ba mình mà cô không kìm nổi nước mắt
-Ba mẹ đừng để Tuấn Hạo đến đây được không? Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-theo-duoi-cua-lang-tong/2940803/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.