Qua khoảng nửa tiếng, Cố Chiêu Nghi cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Cô từ từ mở mắt ra, mờ mịt nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần nhà. Nhìn chằm chằm đèn chùm hồi lâu, ký ức liên quan vừa nãy mới từng chút từng chút quay trở lại trong đầu của cô. Cô bị Bạch Tố Mai trực tiếp đẩy xuống nước, cô ở trong nước giãy giụa không ngừng, thậm chí còn cho rằng cái mạng này của cô sắp mất rồi. Nhưng khi cô gần như rơi vào tuyệt vọng, hình như có người kéo lấy cô. Chỉ có điều, cô lúc đó... đã không còn sức để mở mắt rồi, cho nên cũng không nhìn thấy, người cứu cô là ai. Có điều cô đang nghĩ, chắc là nhân viên của khách sạn gì đó nhỉ? Nếu không, cô cũng không nghĩ ram còn có thể là ai đã cứu cô. Mà cô bây giờ... là ở trong phòng của khách sạn sao? Vậy Lệ Đế Minh đâu? Cuộc họp của anh chắc sớm đã kết thúc rồi nhỉ? Khi trong đầu cô vụt qua cái tên Lệ Đế Minh này, trong phòng truyền tới một giọng nói: “Tỉnh rồi?” Cố Chiêu Nghi giật mình, lập tức ngoảnh mặt nhìn về nơi phát ra âm thanh, một gương mặt hoàn mỹ không có khuyết điểm đập vào trong mắt cô. Lệ Đế Minh đang ưu nhã ngồi trên sô pha ở một bên, trong tay còn cầm một phần văn kiện đang lật xem, nhìn thấy cô tỉnh lại rồi, liền thong dong gập văn kiện lại. “Lệ... Lệ tổng...” Lệ Đế Minh không có ngờ Lệ Đế Minh cũng ở đây. Nếu anh cũng ở đây... vậy sau khi cô rơi xuống nước, chắc không có chỗ nào lộ ra sơ hở đâu nhỉ? Dù sao cô là nữ giả nam đến bên cạnh anh, hơn nữa sau khi rơi xuống nước, quần áo một khi dính vào người, rất có khả năng lộ ra sơ hở... Cô vô cùng căng thẳng nhìn Lệ Đế Minh, hỏi dò: “Là... ai đã cứu tôi?” “Nhân viên của khách sạn.” Lệ Đế Minh hơi cụp mắt, không nóng không lạnh đáp. Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Nhìn kiểu này, cô gái này là hoảng rồi... Anh chú ý thấy rõ, sau khi anh đưa ra câu trả lời này, lông mày của cô đã giãn ra nhiều. “Vậy sau khi tôi rơi xuống nước... cuộc họp của anh vẫn chưa kết thúc nhỉ?” Cố Chiêu Nghi muốn hỏi rõ sự việc một chút: “Còn nữa... quần áo trên người tôi là... ai thay giúp tôi?” “Cũng là nhân viên của khách sạn.” Lệ Đế Minh lần nữa không mặn không nhạt đưa ra câu trả lời. “Ồ...” Lệ Đế Minh gục đầu xuống, thầm suy nghĩ ở trong lòng, Lệ Đế Minh không có biểu hiện ra bất cứ sự khác thường nào, hơn nữa anh lúc đó đang họp, chắc không có phát giác ra sơ hở gì. Hơn nữa... người đàn ông giống như Lệ Đế Minh, chắc căm ghét nhất chính là người khác lừa gạt anh nhỉ? Nếu anh cái gì cũng không nói, hơn nữa vẫn mang bộ dạng không nóng không lạnh đó, vậy thì nói rõ... cô chắc là thoát được một kiếp này rồi nhỉ? Cố Chiêu Nghi không khỏi cảm thấy, dùng thân phận đàn ông làm việc ở bên cạnh người đàn ông này, cũng phải cẩn thận mọi lúc. Bởi vì cô mãi mãi đều không đoán được, trong cuộc đời sẽ xảy ra sự cố như này. Ví dụ như hôm nay... Cô sao có thể ngờ được cô sẽ bởi vì một cái đẩy đó của Bạch Tố Mai thì rơi xuống nước chứ? “Xin lỗi, Lệ tổng, chuyện ngày hôm nay là tôi không cẩn thận... tôi đã làm phiền phức đến cho anh rồi.” Cố Chiêu Nghi vô cùng áy náy nói. “Nếu đã rơi xuống nước, vậy thì về nhà nghỉ ngơi, ngày mai đem hành lý chuyển tới.” Nói rồi, Lệ Đế Minh đứng dậy, chuẩn bị đi ra khỏi căn phòng này. Nhưng giọng nói của Cố Chiêu Nghi, lại từ đằng sau anh truyền tới: “Lệ tổng...” Bước chân của Lệ Đế Minh hơi khựng lại, ngoảnh mặt lại, nhìn cô không nói một lời. “Tôi... lúc hôn mê, chắc không có nói linh tinh cái gì... hoặc là làm ra chuyện gì mất thể diện đâu nhỉ?” Cố Chiêu Nghi vẫn cảm thấy trong lòng không yên, cho nên truy hỏi một câu như này. “Cậu hy vọng mình nói linh tinh, hoặc làm ra chuyện mất thể diện gì sao?” Lệ Đế Minh không đáp mà hỏi ngược lại. Nghe thấy anh hỏi ngược như này, Cố Chiêu Nghi không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Anh hỏi như này, vậy chắc là đại biểu, cô hôm nay... an toàn qua ải rồi. “Vậy Lệ tổng... anh đi làm việc đi, tôi không có vấn đề gì khác rồi.” Lệ Đế Minh cũng không có tiếp tục nói gì nhiều, mà xoay người, không hề ngoảnh đầu lại mà đi ra khỏi căn phòng này. Tuy anh đưa ra câu trả lời như này, nhưng thật ra... anh đối với sự thật là có che giấu. Vào mười mấy phút trước, Cố Chiêu Nghi vốn đang ngủ say, đột nhiên nói mớ: “Đừng mà! Đừng mà...” Giọng điệu của cô nghe thì thấy cực kỳ sợ hãi, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu phát run. Lệ Đế Minh ngồi ở sô pha quan sát hai ba giây, sau khi trải qua việc đấu tranh tâm lý một phen, vẫn là đứng dậy đi về phía giường. Cố Chiêu Nghi chắc là đã mơ thấy ác mông, chỉ thấy lông mày của cô nhíu chặt, trên trán thậm chí toát ra lớp mồ hôi mỏng, do sợ hãi, cơ thể của cô co rúm lại, run rẩy. Cô lúc này ở trong trạng thái mê man, cho nên cô cũng không có đề giọng dùng giọng nói của đàn ông nói chuyện nữa. Lệ Đế Minh nghe thấy giọng nói vốn có của cô. “Đừng... đừng giết con... con không phải là đồ sao chổi! Đừng đuổi con đi... đừng mà...” Đầu của Cố Chiêu Nghi không ngừng xoay qua xoay lại. Lệ Đế Minh nhìn thấy tình trạng như này, thật sự là có hơi không biết làm sao. Bởi vì anh... chưa từng an ủi con gái. Anh càng không có qua lại tiếp xúc thân mật với bất cứ cô gái nào. Cho nên tay của anh do dự mấy giây ở không trung, cuối cùng mới chần chừ để trên vai của Cố Chiêu Nghi. Anh có chút vụng về vỗ vỗ vai của cô, nói lời an ủi: “Cô bình tĩnh một chút, không cần...” Từ này còn chưa kịp nói ra, hai tay của Cố Chiêu Nghi đột nhiên đưa ra, còn rất dùng sức ôm lấy anh. Động tác đơn giản thô bạo như này, trực tiếp dẫn tới, cơ thể vốn hơi cúi xuống của anh, dán sát về phía Cố Chiêu Nghi. Môi của anh... suýt một chút thôi, đã chạm vào môi của cô. Nhưng cô đối với hành vi này của anh, lại hoàn toàn không phát giác. Mà Lệ Đế Minh, đừng nhìn bình thường anh mang điệu bộ cao cao tại thượng lại trấn định vô cùng, khi tiếp xúc với động vật như phụ nữ, anh thật sự là có hơi tay chân luống cuống. Ví dụ như lúc này... Anh vậy mà có chút không biết phản ứng như thế nào rồi, mà ánh mắt của anh bất giác bắt đầu đánh giá ngũ quan của Cố Chiêu Nghi. Lông mày thanh mảnh, sống mũi tinh tế, cái miệng xinh xắn, lông mi cong cong, còn cả gương mặt nhỏ nhắn tinh tế, làn da trắng mịn... Cô nếu như đổi sang mặc quần áo của nữ, chắc cũng sẽ đẹp tới mức kinh diễm? Anh cũng quá không nhạy bén rồi nhỉ? Vậy mà nhìn không ra, người vệ sĩ này của mình là một cô gái... “Đừng đuổi con đi... đùng... cũng đừng xem con là sao chổi, được không... con không phải...” Trong giọng nói của Cố Chiêu Nghi mang theo vài phần tuyệt vọng và bất lực. Sao chổi... đuổi con đi... Những từ chủ chốt này khiến Lệ Đế Minh bất giác nghĩ ra rồi, hôm đó lúc ở bệnh viện, mẹ của Cố Chiêu Nghi, Nguyễn Bích Phượng. Cho nên, Cố Chiêu Nghi chắc là mơ thấy ký ức không tốt có liên quan với mẹ của cô?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]