Tuy trong lòng cô ta không muốn, nhưng hai chân của cô ta vẫn rất nghe lời tránh đường. Bây giờ... Lệ Đế Minh đối với một vệ sĩ, đều tốt hơn cô ta... Điều này thật sự khiến lòng cô ta cảm thấy đố kỵ và bất mãn. Ánh mắt oán hận của cô ta luôn bám theo Lệ Đế Minh và Cố Chiêu Nghi, mãi đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở cửa phụ bên cạnh. Bên phía khách sạn đã sắp xếp phòng xong cho Lệ Đế Minh, anh liền trực tiếp đỡ Cố Chiêu Nghi đi vào phòng. Anh vốn có thể trực tiếp bế ngang người Cố Chiêu Nghi lên, nhưng bình thường hình tượng cô bày ra cho mọi người thấy là đàn ông, anh nếu như bế ngang người cô lên... Hình như có hơi kỳ quái. Cho nên, anh liền đỡ cô vào trong phòng suốt quãng đường. Sau khi anh đỡ Cố Chiêu Nghi vào trong phòng, anh liền gọi điện cho Trịnh Nhã Nam: “Đưa tới cho tôi một bộ quần áo của nữ.” Trịnh Nhã Nam ở đầu dây bên kia đang uống nước đã kinh ngạc đến sắc nước: “Khụ khụ... Lệ tổng, anh nói cái gì?” Anh ta đi theo bên cạnh Lệ Đế Minh nhiều năm như vậy, ngoài Bạch Tố Vân ra, cũng chưa từng thấy anh có dây dưa với người phụ nữ nào. Bây giờ... Lệ Đế Minh vậy mà muốn anh ta đưa tới một bộ quần áo của nữ? Chuyện này khó tránh khỏi... Quá dễ khiến người ta suy nghĩ miên man rồi. “Ngay bây giờ, ngay lập tức!” Lệ Đế Minh cũng không có giải thích gì cả, khi đang chuẩn bị cúp máy, anh lại bồi thêm một câu: “Mua theo size của Tiểu Cố.” Bên tai đã truyền tới tiếng tút tút, Trịnh Nhã Nam vẫn chưa có để điện thoại xuống, mà đầu óc mờ mịt nhớ lại mệnh lệnh của Lệ Đế Minh. Mua theo size của Tiểu Cố sao? Hừm... Tiêu chuẩn mà Lệ Đế Minh đưa ra này, vẫn khá là đặc biệt. Say khi kết thúc cuộc gọi với Trịnh Nhã Nam, Lệ Đế Minh ấn chuông báo ở đầu giường: “Sắp xếp một nhân viên phục vụ nữ tới.” Cố Chiêu Nghi toàn thân đều ướt sũng rồi, anh không thể tự mình giúp Cố Chiêu Nghi thay quần áo lau nước gì đó được, cho nên phải kêu nhân viên phục vụ nữ của khách sạn tới làm những việc này. Trước khi nhân viên phục vụ nữ của khách sạn tới, Lệ Đế Minh mặt mày thâm trầm nhìn Cố Chiêu Nghi nằm ở trên sô pha. Mãi đến hôm nay, anh mới đánh giá kỹ Cố Chiêu Nghi. Anh sao lại... không có mắt nhìn như vậy chứ? Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện... cô là con gái. Làn da trắng mịn, mày thanh mắt tú, vóc dáng mảnh mai, hơn nữa cổ của cô rất đẹp... Khi trong đầu của anh vụt qua suy nghĩ này, anh đột nhiên có hơi xấu hổ xoay mặt đi, không tiếp tục nhìn Cố Chiêu Nghi nữa. Thật sự không ngờ... cô vậy mà là cô gái. Một cô gái có biết đánh hơn đàn ông, ra tay còn nhanh chuẩn hiểm! Nghĩ tới lần cô không chút do dự xông vào cứu anh ở trong du thuyền, cũng nghĩ tới lần cô xông vào kho lạnh cứu anh và mẹ của anh, càng nghĩ tới lúc cô đi phỏng vấn, ánh mắt quyết tuyệt lạnh lùng đó, còn có sự gan dạ đó. Trong lòng anh đột nhiên nảy sinh một loại cảm xúc khá kỳ lạ. Anh thật sự không ngờ, một người đàn ông như anh... còn cần con gái tới bảo vệ... Hơn nữa cô gái này, còn cứu anh hai lần! Rất nhanh, nhân viên phục vụ nữ của bên phía khách sạn liền tới rồi. “Lệ tổng, có gì cần tôi làm sao?” Nhân viên phục vụ cung kính hỏi. “Giúp cô ấy... tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ.” Lệ Đế Minh liếc nhìn Cố Chiêu Nghi. “Được.” Nhân viên phục vụ đi tới bên cạnh sô pha, đỡ Cố Chiêu Nghi từ sô pha lên, sau đó đỡ vào trong phòng tắm. Không lâu sau, Trịnh Nhã Nam cũng đã tới rồi. Anh ta đem một bộ quần áo hoàn toàn mới, sau khi anh ta đi vào, liền để quần áo ở trên sô pha: “Lệ tổng.” Lệ Đế Minh yên lặng ngồi ở trên sô pha, không nói một lời nhìn Trịnh Nhã Nam, cái miệng đó đều sắp mím thành một đường rồi. Thông thường... Lệ Đế Minh dùng ánh mắt như này nhìn anh ta, đó đều là đại biểu chuyện lớn không hay rồi. Trịnh Nhã Nam không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cố gắng trấn tĩnh nói: “Lệ tổng... quần áo của anh đã đưa tới rồi, còn có căn dặn gì khác không?” “Cậu chính là làm việc cho tôi như này sao!” Lệ Đế Minh vừa nói, vừa cầm lấy cái gối ở bên cạnh, đập Trịnh Nhã Nam. Trịnh Nhã Nam rất chuẩn xác bắt lấy cái gối Lệ Đế Minh ném tới. Đối diện với lời chất vấn của Lệ Đế Minh, anh ta có hơi đơ, mặt mày vô tội nhìn Lệ Đế Minh: “Lệ tổng, chuyện anh nói là?” “Tôi không phải là bảo cậu điều tra toàn bộ tư liệu của Tiểu Cố sao? Mà cậu... chính là điều tra cho tôi như vậy hả?” Sắc mặt của Lệ Đế Minh càng tối sầm vài phần. Trịnh Nhã Nam nghĩ kỹ lại, vẫn không có hiểu lửa giận của Lệ Đế Minh từ đâu mà tới: “Tư... tư liệu mà tôi điều tra... xảy ra sai sót rồi sao?” “Đúng, xảy ra sai sót rồi, hơn nữa còn là sai sót vô cùng ngu xuẩn!” Lệ Đế Minh nói. Trịnh Nhã Nam hơi sững ra rồi, sau đó cố dò hỏi: “Sai... ở đâu rồi?” Anh ta đã xác nhận những tư liệu này nhiều lần rồi, sao có thể xảy ra sai sót chứ? “Tiểu Cố sao lại là con gái?” Lệ Đế Minh mở miệng hỏi. Trịnh Nhã Nam sửng sốt chớp chớp mắt, có hơi không dám tin những gì mình nghe thấy: “Cái gì? Con gái? Anh nói... nói Tiểu Cố là con gái sao?” Lệ Đế Minh không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn anh ta. Trịnh Nhã Nam gục đầu xuống, cảm thấy đầu óc của mình giống như sắp nổ tung rồi: “Lệ tổng, tin tức này của anh... từ đâu mà có, tôi cảm thấy tôi cần chút thời gian để bình tĩnh lại...” “Tiểu Cố này... vậy mà là con gái sao?” Trịnh Nhã Nam khó tin mà hỏi ngược lại. Tuy nói Tiểu Cố nhìn trông gầy bé một chút, nhưng phong tác làm việc mọi ngày của cô, đâu có thể nhìn ra cô là con gái chứ? Càng huống chi, đâu có cô gái nào nghĩ không thông suốt như vậy, chạy đi làm vệ sĩ chứ? “Vấn đề này, không phải là nên tôi hỏi cậu sao?” Lệ Đế Minh ngoảnh mặt đi chỗ khác. Trịnh Nhã Nam có hơi cấp thiết bóp bóp tay của mình, sau đó hỏi dò: “Vậy... ý của anh là... muốn sa thải Tiểu Cố sao?” Sa thải... Nghĩ đến việc sa thải cô gái này, trong lòng của Lệ Đế Minh vậy mà có chút... không nỡ. Cứ cảm thấy một cô gái như cô nữ giả nam, chạy đi làm vệ sĩ, đã đủ vất vả rồi. Anh bây giờ nếu tiếp tục khiến cô mất đi bát cơm... Nghĩ đến đây, anh thật sự có hơi không nhẫn tâm. Cho nên cuối cùng, anh liền hắng giọng, cố tỏ ra thiết diện vô tư nói: “Chuyện này là lỗi của cậu, mà lỗi của cậu, hình như không cần để cô ấy tới gánh nhỉ?” Trịnh Nhã Nam nhướn mày, không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Anh muốn giữ Tiểu Cố lại, không bằng cứ nói thẳng đi, sao còn dính tới cả tôi chứ? Có điều ngoài miệng anh ta không dám nói như vậy: “Vậy ý của anh là... để Tiểu Cố tiếp tục ở lại bên cạnh anh sao?” “Chuyện này, bắt buộc phải giữ bí mật, đừng để bất cứ ai biết. Ngoài ra, đối với chuyện cô ấy nữ giả nam, cậu cũng phải vờ như không biết, hiểu chứ?” Lệ Đế Minh căn dặn. Trịnh Nhã Nam gật đầu, sau đó thầm nghĩ trong lòng, không ngờ Lệ tổng bề ngoài lạnh băng băng, vậy mà cũng có một mặt chu đáo như này. Điều anh ta càng không ngờ là, nhiều năm như vậy rồi, sẽ có một cô gái, dùng phương thức nữ giả nam đi tới bên cạnh của Lệ Đế Minh. Mà điều anh ta không ngờ nhất, sau này, cô gái này lại trở thành điểm yếu của Lệ Đế Minh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]