Quyết định của Lệ Đế Minh khiến Cố Chiêu Nghi hơi sững ra: “Chuyển tới... nhà họ Lệ ở sao?”
Thật ra, cô đối với quyết định như này, ngược lại cũng không bài xích.
Dù sao cái nhà đó, cô cũng không phải rất muốn quay về.
Mỗi khi đụng phải Nguyễn Bích Phượng, tính tình tốt của cô đều sẽ chịu khiêu chiến, mà người phụ nữ đó mãi mãi đều sẽ không biết sống chết đi khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của cô.
Giống như thử không ngừng xem quả bóng hơi này của cô, đến khi nào sẽ nổ tung.
Ba gần như đều tăng ca ở công trường, cũng rất ít khi trở về cái nhà đó.
Mà anh trai, càng là cả ngày đều nằm ở trong bệnh viện.
Cho nên bây giờ cái nhà đó, đối với cô mà nói, cũng đã không có gì để lưu luyến rồi.
Cô nếu nhớ ba, có thể trực tiếp rút thời gian rảnh đến công trường thăm ba.
“Ừm.”
“Được... cái tôi muốn hỏi là... có tăng lương cho tôi không?” Đây là điều Cố Chiêu Nghi hiện nay quan tâm nhất.
Cô chính là dung tục như vậy, cái xem trọng nhất chính là tiền lương.
Lệ Đế Minh lần nữa bị vấn đề của cô chọc cho nhếch môi: “Cậu Cố, cậu là người thấy tiền đỏ mắt sao?”
“Ở trước mặt tiền, tôi bắt buộc phải thừa nhận, tôi khá không có cốt khí.” Loại người không thiếu tiền như Lệ Đế Minh, sao có thể hiểu được sự khổ sở và khó khăn của cô chứ?
Lệ Đế Minh để văn kiện trong tay xuống, cơ thể lười nhác dựa vào lưng ghế.
Anh càng lúc càng cảm thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-gia-trai-lay-duoc-phu-hao/1732578/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.