“Trợ lý Trịnh, Lệ tổng đây là bị làm sao vậy? Tại sao... anh ta đột nhiên không nhận ra tôi rồi?” Cố Chiêu Nghi không phải lắm chuyện nên mới hỏi như thế, mà là xuất phát từ một loại quan tâm.
Tuy số lần cô tiếp xúc với Lệ Đế Minh không tính quá nhiều, nhưng trực giác của cô nói cho cô biết, Lệ Đế Minh là một người ngoài lạnh không nóng.
Người như này, không nên gặp quá nhiều bất hạnh.
Trịnh Nhã Nam có hơi thương cảm liếc nhìn Lệ Đế Minh, sau đó ra hiệu bằng mắt với Cố Chiêu Nghi, bảo cô theo anh ta đi tới cuối hành lang.
Lúc này, anh ta cũng không cần thiết phải đi nói chuyện với Lệ Đế Minh, bởi vì Lệ Đế Minh cũng không nhận ra anh ta...
Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Trịnh Nhã Nam, Cố Chiêu Nghi liền ý thức được, chuyện này chắc là khá nghiêm trọng.
“Đây... vốn là bí mật của Lệ tổng. Cũng là bí mật mà anh ấy sợ bị người ta biết được nhất, có điều... đây lại là lần thứ hai cậu thấy được bí mật của anh ấy rồi. Có lẽ... cũng là một loại sắp đặt sẵn trong số mệnh rồi.” Trịnh Nhã Nam cảm thán nói.
“Bí mật gì?”
Chuyện này, Trịnh Nhã Nam vốn dĩ sẽ giữ kín như bưng giúp cho Lệ Đế Minh, nhưng nếu Cố Chiêu Nghi đã biết rồi, anh ta cũng không cần thiết phải tiếp tục giấu nữa.
Lúc này nếu tiếp tục che giấu, có lẽ chỉ sẽ gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt của Cố Chiêu Nghi thôi.
Hơn nữa, anh ta đã tin con người của Cố Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-cuoc-gia-trai-lay-duoc-phu-hao/1732575/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.