Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, 1 mùi thơm truyền khắp 1 khu vực khiến người ta thèm nhỏ rãi.

Cầm cũng khẽ nuốt nước miếng. Anh cũng không ngờ chất thịt của con gấu này lại tốt như vậy. Chỉ nướng sơ qua với 1 số hương liệu mà đã có được mùi thơm như thế này. Quả thật là 1 nguyên liệu tuyệt hảo mà.

Không chỉ thế, nồng độ năng lượng trong nó cũng lớn vô cùng. Trừ bỏ đó là ma khí ra thì đây có thể nói là 1 nguồn bổ xung linh lực tốt vô cùng.

Cầm không chút do dự lấy xuống 1 khối và tinh tế thưởng thức. Chất thịt phấn nộn, khá mềm nhưng lại có 1 chút dai mang đến nhai kình không hề tệ chút nào. Chất thịt ngọt, càng nhai càng ngọt khiến người ta say mê.

Không tệ với 1 con ma thú.

Rất nhanh, 1 cái hùng chưởng vào bụng anh chàng. Cầm thỏa mãn dừng lại.

Cũng đúng lúc này, sau lưng anh có tiếng động. Cầm lập tức quay lại, cả người lâm vào đề phòng. Nhưng ngay sau đó anh thả lỏng. Bởi vì thứ vừa tạo tiếng động chính là Thiên Nguyệt.

Cầm nhìn cô nàng, trầm ngâm 1 chút và nói:

- Cô đã tỉnh rồi à. Ra đây cùng ăn nào.

Từ dưới đất, Thiên Nguyệt đứng dậy. ánh mắt có chút phức tạp nhìn Cầm. Cô vẫn đứng đậy, tiến đến ngồi cạnh Cầm. Tiếp lấy miếng thịt mà Cầm đưa. Mày cô khẽ nhíu. Cô cảm nhận được ma khí từ trong nó, nó mang đến cho cô cảm giác khó chịu vô cùng. Nhưng ngoại trừ ăn thì cô chẳng biết nên làm gì. Nén cảm giác khó chịu, cô ăn miếng thịt được đưa. Và cô bất ngờ. Nó ngon hơn cô tưởng rất nhiều. Không, phải nói đây có thể coi như là mĩ thực. Cô không nhịn lại ăn thêm 1 miếng nữa.

Cầm nhìn cô ăn khẽ mỉm cười. Không khí giữa 2 người nhờ mấy miếng thịt này có lẽ đã bớt xa cách đi phần nào.

Nhưng nó lại khiến không khí có chút quỷ dị. 1 người liên tục ăn thịt còn 1 người thì không ngừng nướng.

Không ai nói với ai điều gì hay có thể nói là bọn họ không biết nên nói với nhau là gì. Không khí đã hòa hoãn nhưng sợ rằng cũng không duy trì được bao lâu.

Cuối cùng vẫn cần có người phá vỡ im lặng. Và đó là Cầm. dù sao thì anh cũng là đàn ông.

Cầm dừng nướng thịt, nhìn cô và nói:

- Cô có hối hận về việc tối qua không.

Thiên Nguyệt dừng việc ăn lại, cô im lặng nhìn Cầm và nói:

- Việc ta đã làm không bao giờ hối hận. dù cho có biết được kết quả thì ta cũng sẽ làm như vậy. Ngươi không cần lo lắng về việc phải chịu trách nhiệm. Đây không phải vì ngươi mà còn là vì chính ta nữa. Ngươi không phải phân vân về điều đó. Hay coi những gì đêm qua là mây bay đi.

Cầm hít 1 hơi, nhìn cô và nói:

- Tuy cô nghe những lời này xong có lẽ sẽ nói ta là hỗn đản. Nhưng mà ta vẫn sẽ nói. Ta sẽ phụ trách. Đúng là ta có thể coi như vị hôn phu của Chu Tuyết và nàng ấy vừa mới ra đi. Giờ vẫn có tâm tư để mà nghĩ đến những người khác thì quả thật vô cùng vô cùng đáng khinh. Nhưng ta không quản điều đó. Ta chỉ biết cô cứu ta, khiến ta không đọa nhập ma đạo và trao lần đầu cho ta dù đó chỉ là vô tình. Như vậy là đã đủ.

- Ta biết có lẽ bây giờ cô đang khinh bỉ ta rất nhiều rất nhiều. Thậm chí là chán ghét ta. Nhưng ta không thể nào nói dối cô.

Anh đứng dậy và nói:

- Không cần trả lời ta lúc này. Ta biết cô vẫn còn chưa hết hoảng hốt. Ta sẽ cho nàng thời gian

suy nghĩ.

- Bây giờ chúng ta không nên ở đây quá lâu. Chúng ta cần dùng thời gian nhanh nhất để trở về.

Nói rồi anh thu dọn và đi trước mở đường.

Thiên Nguyệt trầm mặc đi đằng sau lưng anh. Trong đầu cô nàng lúc này quả thật cũng đã rối như tơ vò. Cô mặt ngoài tỏ vẻ cứng rắn như vậy, không thèm quan tâm ư. Tất nhiên là không. Dù cho tâm cô vô vi nhưng mà dù sao cô vẫn là thiếu nữ, 1 thiếu nữ chưa hiểu sự đời. Cô dù không có quá quan tâm đến cái gọi là trinh tiết nhưng mà mất đi thứ đó vẫn mang đến cho cô 1 chút xíu cảm xúc. Nhất là khi mà mất trong tình trạng như thế này.

Cô nói cứng như vậy nhưng mà trong lòng nghĩ thế nào thì chỉ có mình cô biết.

Thậm chí chính cô cũng không rõ chính cảm xúc của mình. Đáng lẽ với việc Cầm lộ ra vẻ mặt vô sỉ như vậy thì cô phải ghét hắn rất nhiều nhưng không biết vì sao cô lại có chút vui.

Cô thật sự bất ngờ về cảm xúc bất chợt đó của mình. Nó dẫn đến việc cô bối rối.

Cô thât sự không biết nên làm gì như thế này. Thứ cảm xúc cô chưa từng có bao giờ.

Chính vì thế, cô chỉ có thể lựa chọn trầm mặc để giấu đi cảm xúc thật của mình.

Trầm mặc đi theo Cầm thoát khỏi nơi đây.

Con đường đi tiếp theo của cả 2 dị thường dễ dàng, Nơi này dù sau cũng đã được nhóm Tiên Môn kiểm tra. 1 con đường này cũng coi như an toàn không có bất cứ con ma thú nào cản đường.

Nhưng mà khi tìm đến cây cầu thì nơi này đa có 1 con ma thú ngự trị. 1 con ma thú dạng mèo đã canh giữ ở đó.

Nhưng điều may mắn là thực lực của con ma thú này cũng không có quá mạnh, có lẽ sánh ngang với Hợp Thể Trung Kỳ, khá mạnh nhưng mà chưa đủ để cản đường của cả 2. Thậm chí có thể nói là chỉ mình Cầm đã có thể đả thông được cây cầu.

Qua đó Cầm cũng coi như là đã xác định được 1 bộ phận thực lực của mình. Chỉ nguyên cường độ than thể Cầm đã có thể đè con ma thú kia mà đánh. Theo anh cảm nhận thì không đạt đến Hợp Thể Trung Kỳ thì đừng hòng có thể khiến anh tổn thương. Chỉ dựa vào thân thể, anh có lẽ có thể cứng đối cứng với Hợp Thể Hậu Kỳ thậm chí là Đỉnh Phong. Cộng thêm những lá bài tẩy của mình thì anh hoàn toàn có thể cứng đối cứng với Độ Kiếp Kỳ.

Đây quả thật là vô cùng kinh khủng. Có thể nói anh đã cùng giai vô địch. Đồng thời anh cũng có thể coi như có được chút sức đề phòng đi.

Thở dài 1 hơi, Cầm nhìn về phía Thiên Nguyệt nói:

- Được rồi, đã đến lúc chúng ta cần trở về rồi.

- Có vài người chúng ta cần gặp mặt để tính sổ sách về chuyến đi lần này.

Cả 2 người nhanh chóng trở về. Có những thứ cả 2 cần đối mặt cũng như phải tính sổ.

Cả 2 đều ăn ý không nhắc tới chuyện đã qua nhưng mà nó đã thành công tạo ra được 1 sợi dây liên kết giữa 2 người.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.