Chương trước
Chương sau
Nghe đến món chính, ánh mắt cả 2 cô nàng đều hấp háy lên ánh sáng. Món chính, chỉ nghe thôi đã thấy được đây chính là nhân vật chính của cả ngày hôm nay rồi. Những món kia đã ngon đến như vậy thì món chính sẽ còn ngon đến mức nào. Chỉ cần tưởng tượng 1 chút các cô đã không khỏi nuốt nước miếng.

Và…. Món đó đã hiện ra trước mặt cô. 1…. Cục đất khổng lồ. Các cô nhìn đi nhìn lại. Đây quả thật là 1 cục đích, chính xác ra là 1 miếng thổ nhưỡng thuộc loài tốt.Nhưng mà cô chưa từng nghe đến việc ăn đất a. Dù tin vào tải ẩm thực của thanh niên này nhưng mà Chu tuyết cũng không muốn thử a.

Chu Tuyết nhìn về phía thanh niên và nói:

- Đây là món gì.

Thanh niên mỉm cười nói:

- Gà ăn mày?

- Gà ăn mày?

- Rất lâu trước đây, ở quê hương ta, có một gã ăn mày nọ, khi lên cơn đói đã bắt trộm gà ở một nhà xem đường để xoa dịu cơn đói trong bụng. Nhưng khi hắn đang nhóm lửa và chuẩn bị làm gà thì bất ngờ đội quân của 1 vị vua nọ và cận thần đang tiến đến gần đó.Hắn Hoảng loạng vì sợ “va chạm” vào vua liền lấy bùn bọc lại gà rồi vứt vội con gà vào lửa. Thật không ngờ, mùi thơm từ con gà bị ném vào lửa ấy đã thu hút và khiến Hoàng thượng phải dừng chân, nếm thử hương vị món gà của gã ăn mày nọ. Món ăn tưởng chừng như bình dân này lại khiến vị Hoàng thượng ngạc nhiên, nhất quyết hỏi cách chế biến món ăn này. Từ đó, gà “ ăn mày” được biến tấu và lan truyền, trở thành 1 món ăn hàng đầu ở chỗ chúng ta.

- Vậy là…

- Không sai. Đã đến lúc chứng kiến thời khắc kỳ tích xảy ra.

Anh lấy ra 1 cái chùy, dùng lực gõ tan lớp đất bên ngoài để lộ lớp lá sen. Cầm lấy dao rạch 1 đường rồi mở rộng. Ánh trăng chiếu vào khiến cả món ăn như lóe sáng. Lớp da vàng rộm thu hút mọi ánh nhìn. Nhưng thứ khiến tất cả say mê là mùi hương của nó. Lúc nãy khi mà đất bao phủ khiến cho mọi mùi thơm bị che đậy, bị kìm chế. Và bây giờ, khi lớp vỏ bọc đã bị phá vỡ thì mùi thơm như được giải tỏa tạo ra 1 quả bom mùi vị đích thực khiến người ta trầm mê.

Cơ thể như không còn theo sự điều khiển của các cô, nước miếng đã không nhịn được nào trào ra đến miệng. Dục vọng thèm ăn thôi thúc các cô lập tức lao vào xâu xé con gà này.

Thanh niên cũng biết tâm tính của các cô nàng lúc này. Anh cũng không có dài dòng nữa mà lấy dao chuẩn bị mổ gà. Chính anh cũng bị mê hoặc bởi mùi thơm này. Dù là người nấu nhưng anh cũng không biết được mùi vị chân chính này sẽ như thế nào.

Nhưng đúng lúc cao trào này, 1 dọng nói vang lên:

- Khoan đã, ai cho các ngươi động vào con gà của ta.

Câu nói lập tức thu hút sự chú ý của 3 kẻ anh hàng. Ánh mắt của cả 3 đều ánh lên sự khó chịu. Còn gì khó chịu hơn khi mà chuẩn bị thưởng thực mỹ thực lại có kẻ phá đám. Các cô thật sự có xúc động giết người lúc này.

Cùng lúc đó, từ trong bóng tối, 1 nhóm người đi ra. Đi đầu là 1 thiếu niên khá là điển trai, ăn mặc như thư sinh, lại còn cầm thêm 1 chiếc quạt giấy khẽ phe phẩy. Vẻ mặt đầy kiêu ngạo, sau hắn hiển nhiên là đám hộ vệ. Không yếu, thuần 1 sắc nguyên anh thậm chí có vài người đạt đến hóa thần. 1 cỗ thế lực “ không thể khinh thường a”.

Thanh niên vẻ mặt vênh váo lên nói;

- Tiểu tử, cả gan lắm. Dám ăn cắp con gà của chúng ta về nấu chiêu đãi đồng đội của mình à. Ngươi có biết thứ ngươi nấu là gì không. Là 1 loại gà vô cùng quý đó.Bán cả mạng ngươi đi cũng không đền được. Nhưng mà ta là người cực kỳ rộng rãi, không so đo với ngươi. Trả lại ta con gà, ta sẽ buông tha cho 3 người các ngươi thậm chí cho các ngươi có cơ hội làm cho của ta. Các ngươi đều là nguyên anh. Đi theo ta, ta sẽ giúp các ngươi đột phá lên hóa thần.

Không trách hắn kiêu ngạo như vậy. đơn giản bởi vì trong mắt hắn, 3 người này đều mới là nguyên anh a.

Thật hắn vô cùng vui vẻ vì vận khí của mình. Sau khi biết tin đại công chúa Chu Tuyết đến đây hắn không quản ngày đêm chạy đến mong muốn ôm chút đùi. Dù sao tứ vương tử cũng quá khủng bố khiến hắn lo sợ. Không ngờ khi đi qua đây thì lại ngửi thấy mùi thơm này, 1 mùi thơm khiến hắn ngay lập tức trầm mê.Dù là Thực vi Lâu mà hắn ăn cũng chưa chắc có mùi thơm này a Mà chủ nhân của con gà phát ra mùi thơm đó lại chỉ là 3 nguyên anh nhỏ nhoi. Hắn coi đây là ông trời ban ơn. Đang không biết làm cách nào để mà tiếp cận đại công chúa thì trời lại cho hắn thấy hi vọng. Đó là trở thành người nấu bếp chính. Chỉ cần đem món này dâng lên thu được sự thưởng thức của Chu Tuyết đại công chúa thì hắn có thể coi như 1 bước lên mây. So với đại công chúa, tứ hoàng tử quả thật không đáng nói đến a. Nhưng trước tiên cần thu tên đầu bếp này cái đã.

Chỉ tiếc hắn không biết kẻ hắn đang định thu lại chính là..

Chu Tuyết vẻ mặt trầm đi, tiểu Đào cũng muốn phát tác. Chỉ là 1 tên vô danh tiểu tốt mà dám ngông cuồng như vậy trước mặt bọn họ. Đã thế còn định thu 2 người làm thuộc hạ nữa chứ. Cô dù rất là rộng lượng nhưng mà hiển nhiên cô cũng không thể nào chấp nhận việc bản thân mình bị xúc phạm như vậy.

Nhưng cô cũng không có lập tức ra tay, cô muốn biết thanh niên này sẽ xử lý như thế nào trong trường hợp này.

Thanh niên vẫn rất là bình tĩnh nhìn về phía thanh niên kiêu ngạo kia và nói;

- Ồ, con gà này do ta vừa mới đạt được vừa nãy. Không ngờ là của ngươi à. Nhưng ta không biết được

Thanh niên kiêu ngạo kia cũng có chút sững người vì câu hỏi nhưng mà rất nhanh hắn nói:

- Hừ, con gà này chính là Ngũ Lôi Kê. Ngũ tinh linh thú. Thực lực so sánh với hóa thần đó. Chất thịt cực giai. Ta vốn định hiến con gà này cho đại công chúa Chu Tuyết. Thế mà ngươi dám bắt nó về mà chế biến. Thật không thể chấp nhận được. Nhưng như ta đã nói, ta là người rộng lượng. Ngươi ăn trộm gà của ta nhưng mà ngươi đã chế tạo ra 1 món không tệ. Do đó ta sẽ thu hồi nó lại coi như đền bù. Nhưng mà tội trộm đồ xử như vậy quá là nhẹ. Nên ta sẽ cho ngươi, 3 người các ngươi 1 cơ hội trở thành thuộc hạ của ta. Yên tâm, ta không bao giờ bạc đãi đồng đội của mình. Các ngươi còn trẻ như vậy mà đã nguyên anh hiển nhiên không tệ. Dưới sự hỗ trợ của ta, các ngươi hoàn toàn có thể đột phá lên Hóa Thần đó.

Thanh niên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói:

- Ngũ Lôi kê, nghe nói nó trải qua 5 lần lôi kiếp, cả người có lôi quang trong người. Thực lực không hề tệ chút nào. Hơn nữa tốc độ rất nhanh, rất khó bắt. Sao các ngươi có thể bắt được.

Thanh niên kia kiêu ngạo lên tiếng:

- Chứ sao nữa, ngươi biết ta là ai không. Ta là thiếu chủ Đường Phủ của Đường Lang tông, là 1 thuộc hạ của tứ hoàng tử Chu Nghị. Thế nào, rất bất ngờ đi. Ta đây theo lệnh tứ hoàng tử đến hỗ trợ đại công chúa. Ngươi làm món này chỉ ngửi mùi thôi đã thấy không hề tệ chút nào. Đi theo ta, chỉ ngửi mùi thôi đã thấy món này không tệ. Nếu như ngươi có thể trở thành đầu bếp nấu ăn cho đại công chúa thì có thể nói là 1 bước lên trời. Sao nào, tâm động không.

- Ồ.

Cầm ồ lên 1 tiếng. Ánh mắt lóe sáng
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.