Chương trước
Chương sau
Lão đổ thần dẫn nhóm của Cầm đến 1 quán rượu nhỏ nằm lọt thỏm trong 1 ngõ nhỏ. Nói nó nhỏ không bằng nói tàn tạ. bởi quán này chẳng khác gì 1 gian nhà tranh xiêu vẹo đổ nát.

Nhưng Cầm không vì vậy mà khinh thị nó. Có thể được 1 siêu cấp đấu la giới thiệu thì nó sẽ đơn giản sao.Thậm chí có thể đây là 1 hang ổ của 1 siêu cấp đấu la lão quái vật cũng chẳng biết ấy chứ.

Đến khi vào trong quán Cầm lập tức biết bản thân đúng. Quán rất nhỏ, chỉ có vài ba bộ bàn ghế gỗ xiêu vẹo. vài ba thân ảnh ẩn mình vào trong bóng tối nhấm nháp ly rượu hay vài món nhắm. Nhưng thực lực của bọn họ đều không yếu. Ít nhất cũng là đấu la. 

Để những người đó cam tâm tình nguyện yên lặng vào 1 góc ăn cơm đã đủ biết chủ quán ở đây tay to đến mức nào.

Nhìn vẻ mặt của Cầm, lão đổ thần cười sảng khoái nói:

- Tiểu tử ngươi cũng nhận ra rồi đi. Quán rượu này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.Thế nào có phải rất tò mò chủ nhân đằng sau nó là ai không.

- Không hứng thú.

Cầm lạnh nhạt nói. Chủ nhân là ai thì liên quan đến hắn cái rắm. dù sao thì hắn cũng không ở đây lâu. Do đó biết cũng được mà không biết cũng chẳng sao.

Hơn nữa, lão già này rõ ràng đang chờ hắn nói có để diễu cợt. Hắn mà lại bị dính cái bẫy đơn giản này ư?

Lão đổ thần rõ ràng hơi bất ngờ về câu trả lời của Cầm. nhưng ngẫm lại với trí tuệ Cầm bày ra thì biết ý định của bản thân lão cũng là bình thường.

Nhưng lão không cam lòng như thế. Chẳng lẽ cứ phải để tiểu tử này dắt mũi ư. Lão không phục a.

Hừ, đừng tưởng lão đây không biết các ngươi cần gì. 

Chỉ thấy lão già cúi đầu xuống, thấp dọng nói:

- Nói cho cậu 1 tin. Nơi đây không chỉ là quán rượu ngon nhất quần đảo này mà nó còn là nơi tập hợp tin tức trên đời dưới đất của mọi thứ quanh đây. Chỉ cần có tiền thì muốn tin tức gì cũng có. Sao, động tâm chứ. 

Cầm dùng ánh mắt thâm thúy nhìn lão già;

- Sao lão biết ta cần thông tin. Có thể chúng ta chỉ lên đảo dạo chơi mà thôi.

Lão già cười hê hê trông cực kỳ đáng ghét:

- Đừng có coi thường sức mạnh của lão. Mạng lưới thông tin của chúng ta không đơn giản đâu. Ai lên quần đảo này với mục đích gì chúng ta đều suy đoán đúng đến 90%.

Cầm nghe vậy thì khinh bỉ không thôi. Cái gì mà mạng lưới tình báo. Làm quái gì có mạng lưới tình báo quản xa đến vậy. 1 ngày lưu lượng người ra vào quần đảo là bao nhiêu Cầm không biết nhưng chắc chắn không ít. Chí ít là cả vạn người trở lên. Để điều tra số đó thì cần chí ít 10 vạn người. Mà còn cần có kỹ năng nhất định. 10 vạn tình báo viên có trình độ. 1 đại lục còn chưa chắc có số đó nữa là 1 quần đảo như thế này. Hơn nữa để đề phòng những ngày đông thế này thì số tình báo viên sợ rằng cần gấp vài lần.

Có thể nói đó là 1 con số không tưởng a.

Hơn nữa Cầm cũng không nghĩ có thằng điên nào lại rảnh háng mà tốn công như vậy để điều tra tất cả mọi người.

Đó là còn chưa kể Cầm cũng không phải xuất thân ở xung quanh đây. Muốn tìm hiểu ngược lại rõ ràng là cực kỳ khó khăn.Có hữu tâm đi tìm hiểu đi nữa thì cũng không thể nào trong 1 ngày có thể tìm được.

Còn vì sao đoán được ư. Chỉ có 1 lý do. Đó là từ Liệt Diễm chứ ở đâu. Trên thuyền Cầm cũng thử tìm hiểu thông tin nhưng mà cũng không khả dĩ cho lắm. Nhưng nếu hữu tâm để ý có thể đoán được anh đến đây với mục đích gì.

Nhưng biết là biết trong lòng. Không nên vạch mặt nhau làm gì. ngược lại lão cũng giới thiệu cho anh 1 chỗ tìm thông tin. Việc gì không sử dụng chứ.

- Được rồi, tiền thì ta không ít. Lão cũng biết đi, chủ yếu là thông tin đó có thỏa mãn được ta hay không thôi.

Lão già cười thần bí:

- Nếu ở đây không thể thỏa mãn ngươi thì sợ rằng cả vùng biển này không nơi nào trong quần đảo này thỏa mãn được ngươi đâu. Nhưng cẩn thận, cái giá tiền không phải ngươi nghĩ trong đầu đâu. Nhất là cái thông tin ngươi cần cũng không phải là thông tin bình thường đâu.

- Nhưng trước đó tiểu tử ngươi đừng có quên là mục đích ngươi đến đây. Là mời ta ăn đó a. giá tiền ở đây không ít nha.

- Được rồi, muốn thì gọi đi. Nhanh lên cho ta còn vào việc chính.

- Thế lão già ta cũng không khách khí nữa. tiểu nhị đâu.

Từ trong bóng tối, 1 thân ảnh uyển chuyển đi ra. Dù Cầm không nhìn rõ mặt nhưng từ dáng người xem ra là 1 mĩ nữ. nhưng lạnh quá.Nàng cất tiếng đầy lạnh nhạt mang theo chút cảnh giác:

- Lão già nát rượu nay lại lừa được ai đến a. Hừ, lão ký nợ hơi nhiều đó. Lần này kiếm người đến có đủ trả tiền cho ngươi không đó.

- Hahaha… tiểu Tuyết không cần lo, lần này là 1 đại kim chủ, ăn cả quán này cũng chưa chắc khiến hắn sạt nghiệp nữa. do đó cho ta 2 không 5 bình cực phẩm hoàng tửu, 10 món ăn đi. 

Cô gái mắt có chút lóe lên:

- 5 bình, 1 bình 100 vạn đọa lạc tệ đó. Liệu hắn có thể trả không đó.

Lão già cười haha nói:

- tiểu tuyết, hắn không trả được thì tiểu nha đầu ngươi tìm ngũ đại bá chủ mà đòi. Bọn họ nợ tiểu tử này không ít đó nha.

Tiểu Tuyết mắt hơi lóe, nhưng vẫn đi vào. Dù cho thì lão già này vẫn quanh quẩn ở đây, cho lão nợ ngập đầu đi về sau càng dễ nhờ vả. Dù cho rượu kia quý thật nhưng mà nó cũng chưa bằng 1 vị siêu cấp đấu la a. Hơn nữa nói gì thì nói lão già này cũng có chút quan hệ với chủ quán này cũng là ông bà của nàng. 

Trong khi đó, ở bên ngoài, lão già đang được 1 đống mắt cá chết nhìn. 

- Nhìn ta cái gì, ta đã nói giá tiền ở đây không hợp thói thường rồi mà.

- Nhưng thế này thì quả thật là quá không hợp thói thường đi. 100 vạn 1 bình đó. Chơi cả 1 đêm mới kiếm có 200 vạn mà chỉ đủ mua có 2 bình. Quá bất hợp lý đi. Thảo nào quán này ít người đến uống vậy.

- Ngươi nói vậy là nhầm. Không phải là thiếu người uống vì giá tiền quá lớn mà là do không phải ai đến đây cũng có thể được uống.Nhất là hàng cực phẩm như ta đang gọi. Nếu không phải có quan hệ thì đừng hòng có thể mua được. tiểu tử ngươi phải cảm thấy may mắn vì nhờ có ta mà được uống loại rượu nức tiếng cả khu vực này đó nha.hơn nữa nha, món ăn ở đây cũng là hàng thượng hạng của cả khu vực, không phải cứ muốn là có thể ăn đâu nha

Cầm từ chối cho ý kiến, ngược lại thì tiền cũng chỉ là 1 con số. Bất quá thì Cầm chịu khó dạo sòng bạc thêm 1 thời gian nữa vậy. Hơn nữa anh cũng có chút tò mò không biết món ăn ở đây sẽ như thế nào a. Ngoài ra loại rượu đáng giá cả 100 vạn này thì sẽ như thế nào nhỉ. Nó sẽ ngon đến mức nào

Thật đúng là khiến người ta chờ mong mà.

Rồi cái gì đến cũng đến, sau hơn 10 phút chờ đợi. 1 cái xe được chở đến mang theo mùi thơm khá là quyến rũ chứng tỏ tay nghề đầu bếp ở đây không tệ.

Ngoài ra, đáng chú ý nhất đó chính là… 5 cái bình gốm nho nhỏ chỉ hơn nắm đấm 1chút trên bàn. 

Nó chẳng khác gì 5 hũ vàng… không phải nói còn đắt hơn cả hũ vàng nữa.

Thật không biết nó có đáng giá cái giá tiền này hay không.

Cầm không khách khí tóm lấy 1 bình và mở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.