Chương trước
Chương sau
Rốt cuộc đã đến phiên Dược Phong, không cần Tố Vân Đào gọi, hắn đã tiến trước vào trung tâm của sáu khỏa hắc thạch.

Theo sáu đạo hồn lực của Tố Vân Đào rót vào, quang mang màu vàng nhạt lại bắt đầu sáng lên.

Ấm áp, đây là cảm giác đầu tiên của Dược Phong, cả người phảng phất được bao bọc trong một thế giới ấm áp, nói không hết sự thoải mái. Khó trách, đứa nhỏ đó bị quang mang vàng nhạt bao quanh lại ổn định được tâm tình.

Khí tức ấm áp hướng vào trong cơ thể thẩm thấu, Dược Phong rõ ràng cảm giác được, trong cơ thể như có 1 dòng nước đang lưu chuyển, ngay sau đó, dưới sự điều khiển của năng lượng ấm áp đó, trong cơ thể tựa hồ có vật gì đó bị nghiền nát ra, tất cả khí tức ấm áp trong nháy mắt chạy thẳng tới bàn tay mình.

Mắt Tố Vân Đào đột nhiên sáng bừng lên, bởi một vầng kim sắc hào quang rực sáng, lúc này đây điểm ánh sáng kim sắc xuất hiện so với các hài tử trước là lớn hơn rất nhiều, hắn mơ hồ cảm giác được, rốt cuộc thì cũng xuất hiện một người có cường đại vũ hồn, tâm tình hắn bỗng chốc trở nên hưng phấn.

Nhân tài thì ở đâu cũng cần, và nếu hắn là người có công tiến cử thì thu được cũng không ít a

Đột nhiên, cái áng sáng đó trở nên thật chói loà khiến cho Tố Vân Đào ánh mắt càng sáng hơn.Bao nhiêu năm làm việc này nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy quang mang chói sáng như vậy. Chẳng lẽ… đây là cực hạn vũ hồn sao.

Nhưng rất nhanh Tố Vân Đào cảm thấy hồ nghi không thôi rồi.

Bởi ánh sáng kia sáng đến đỉnh điểm thì vụt tắt để lại Dược Phong đứng đó. Trên tay không có bất cứ cái gì.

Đúng không có bất cứ cái gì cả.

Điều này làm cho Tố Vân Đào cảm thấy không thể tưởng tượng được. Rõ ràng là đã thức tỉnh thành công nhưng vì sao mà lại không cảm nhận thấy gì. Dù cho là thuộc tính vũ hồn thì cũng có chút biểu hiện chứ.

Quá trình cũng rất thuận lợi không thể có chuyện thất bại được.

Nhưng để cho chắc, Tố Vân Đào vẫn hỏi lại:

- Ngươi đã thức tỉnh vũ hồn chưa. Nếu chưa thì chờ ta, ta kiểm tra rồi làm lại.

Nhưng Dược Phong lại lắc đầu:

- Ta cảm thấy đã thức tỉnh rồi nhưng nó lại là hư vô.

- Hư vô.. hư vô..Việc này là sao. Sao lại có chuyện đó được cơ chứ.Rốt cục là thiên tài hay là siêu cấp phế vật đây.

Tố Vân Đào khẽ lắc đầu, việc này nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn, có lẽ chỉ có cấp trên may ra mới giải thích được

- Được rồi, vũ hồn của ngươi ta cũng vô pháp đánh giá. Ngươi đến khảo thí hồn lực đi.

- Vâng.

Dựa theo phương pháp mà Tố Vân Đào đã dạy, Dược phong đưa tay chạm vào quả cầu thuỷ tinh.Tay vừa mới tiếp xúc vào lam thủy tinh cầu thì thân thể Dược Phong kịch liệt run rẩy một chút, hắn giật mình phát hiện, khỏa màu lam thủy tinh cầu nhìn rất đẹp mắt kia dĩ nhiên cũng có thật lớn hấp lực, nội lượng của hắn phảng phất như tìm được một lỗ thoát mà mãnh liệt xuất ra. Hắn muốn tránh, nhưng làm thế nào cũng không tránh được cỗ hấp lực kia.

Đồng dạng giật mình còn có Tố Vân Đào, trong khi hắn đang tại Hương Thảo Thôn thực hiện lần kiểm tra cuối cùng để lấy lệ thì đột nhiên lam thủy tinh cầu trong tay sáng lên, lam quang chói mắt bắt đầu từ một điểm trong nháy mắt lan tràn ra, nháy mắt công phu, ánh sáng của khỏa thủy tinh cầu giống như bảo thạch phát quang. Vầng sáng màu lam nhạt lộ ra, không nói lên lời sự động lòng người.

Dựa theo truyền thống của thi kiểm tra, chỉ cần thủy tinh cầu xuất hiện một chút phản ứng, cho dù là một tia quang mang, cũng chứng minh được là người làm kiểm tra có hồn lực tồn tại, mà thủy tinh cầu trước mắt lóng lánh như thế, quang mang chói mắt như thế thì chỉ có một giải thích.

Nhưng mặt Tố Vân Đào lại tràn đầy mông bức:

-Trời ạ,tình huống này là sao?

Thanh quang lại từ trên người Tố Vân Đào phóng thích, thủy tinh cầu tương bàn tay của Dược Phong văng ra, lúc này, ánh mắt hắn nhìn nam hài nhi này đã hoàn toàn bất đồng. Phảng phất như là đang nhìn một con quái vật.

Dược Phong tự nhiên cũng phát hiện ra tình huống của mình và mấy đứa trẻ thi kiểm tra bất đồng, nghi hoặc hỏi:

-Thúc thúc, có chuyện gì sao?

Tố Vân Đào ngốc trệ nhìn hắn, sau nhận ra và giải thích rằng:

- Mỗi người tại lúc vũ hồn lực thức tỉnh trừ việc chính hình thái quyết định nó cường đại hay không dĩ ngoại,hồn lực nhiều ít bao nhiêu cũng rất quan trọng. Đại đa số những người đang ở thời điểm vũ hồn thức tỉnh không có hồn lực tựa như mấy đứa nhỏ này vậy. Bọn họ nhất định cả đời không cách nào trở thành Hồn sư. Mà chỉ cần có hồn lực xuất hiện, dù chỉ một tia, đều cũng có thể thông qua minh tư tiến hành tu luyện, mà khi vũ hồn giác tỉnh, hồn lực nhiều ít bao nhiêu rất trọng yếu, quyết định Hồn sư khởi đầu tu luyện cao hay thấp, hồn lực tiên thiên càng cao, sau này tu luyện tốc độ càng nhanh chóng, đồng thời bởi vì bước khởi đầu cao cũng tự nhiên lĩnh hội trước người khác. Vì tiên thiên mãn hồn lực chính là tại lúc vũ hồn giác tỉnh là lúc tiên thiên có khả năng đạt tới cao nhất hồn lực.

- Cao nhất hồn lực?

-Vũ hồn cấp bậc của chúng ta là như thế này, mỗi thập cấp là một xưng hiệu. Chỉ cần sau khi vũ hồn giác tỉnh, có thể tự xưng là Hồn sĩ. Đương nhiên là nhất cấp Hồn sĩ. Dựa theo vũ hồn lực mạnh yếu để phân cấp bậc. Vì tiên thiên mãn hồn lực, hay chính là lúc vũ hồn giác tỉnh, hồn lực có thể đạt tới tiên thiên cao nhất thập cấp cảnh giới. Ta còn chưa bao giờ gặp quá người có tiên thiên mãn hồn lực, lúc đầu ta giác tỉnh cũng bất quá là nhị cấp hồn lực mà thôi.

Dược Phong lúc này tinh thần đã hồi phục trở lại. Thật vất vả mới tìm được một vị Hồn sư chân chính, tự nhiên hắn sẽ không bỏ qua, vội hỏi ngay nghi hoặc trong lòng mình:

- Vũ hồn lực tiên thiên chỉ có thể đạt đến cấp mười thôi sao? Không thể cao hơn nữa?

Thanh quang toàn thân thu liễm, Tố Vân Đào thu lại vũ hồn phụ thể:

- Đương nhiên là không thể, thực lực của Hồn sư tăng lên không phải dễ dàng. Mỗi lần vượt qua một cấp xưng hiệu, không chỉ phải có vũ hồn lực phải đạt đến đỉnh phong của xưng hiệu đó, đồng thời còn cần phải có được một hồn hoàn. Không có hồn hoàn, cho dù ngươi có tiếp tục cố gắng tu luyện cũng không có khả năng tiến vào xưng hiệu kế tiếp. Nên giống như ngươi bây giờ vậy, vì tiên thiên hồn lực đã đạt đến giới hạn, hồn lực của ngươi muốn tiếp tục tăng lên, sẽ không cần phải minh tưởng mà trước tiên cần phải có được một hồn hoàn. Sau khi tiến vào tầng kế tiếp mới có thể tiếp tục tu luyện

Dược Phong chợt nói:

- Hồn hoàn chính là vòng sáng trên người ngươi vừa rồi phải không? Ngươi là cấp thứ hai mươi sáu nên có hai hồn hoàn?

Tố Vân Đào gật đầu nói:

-Đúng là như vậy, tình huống của ngươi rất đặc thù, tiên thiên hồn lực đã tới giới hạn, đúng là thiên tài trăm năm khó gặp. Đáng tiếc, thật sự là rất đáng tiếc. Cư nhiên là một vô định vũ hồn. Ta cũng không biết được tương lai ngươi sẽ ra sao.

Dược Phong trở nên kích động nói:

- Vậy ta là người có tiên thiên mãn hồn lực sao.

Tố Vân Đào không ngờ lại lắc đầu:

- Tình hình của ngươi thì ta cũng không thể nào nói trước được. Rõ ràng từ viên tinh cầu thể hiện hồn lực của ngươi đã đạt đến hạn mức cao nhất nhưng lại không có bất cứ hồn lực nào. Quá quỷ dị. Ta nhất thời không thể nào giải thích được. Cái này ta cần về phía.

- Hắn không nói gì thêm, nhưng Dược Phong mơ hồ hiểu được ý tứ của hắn. Xem ra tình trạng của anh chàng không quá tốt a.

Chán nản, Dược Phong lầm lũi đi ra. Xem ra là hắn vô pháp làm hồn sư rồi

Đúng lúc đó, lão Kiệt khắc đi vào

-Lão Kiệt Khắc

Cửa mở, lão Kiệt Khắc vẻ mặt khẩn trương hỏi Tố Vân Đào:

-Đại sư, sao rồi, năm nay thôn chúng ta liệu có đứa nhỏ nào có thể trở thành Hồn sư không?

Tố Vân Đào liếc mắt nhìn hắn, thở dài một tiếng nói:

-Có thì có một, chỉ là có điều ta cũng không dám xác định.

Mắt Lão Kiệt Khắc toát ra thần sắc kinh nghi bất định, dò hỏi:

- Đại sư, vậy cuối cùng là...

Tố Vân Đào nói:

-Tám đứa nhỏ năm nay, chỉ có một đứa có triển vọng, nhưng mà hồn lực của hắn không có nhưng lại đạt đến bình cảnh, đã thế còn không biết vũ hồn của hắn là cái gì. Ngươi đã minh bạch chưa?

- Không biết vũ hồn? Không có hồn lực nhưng mà lại đạt đến bình cảnh? Trời ạ

Trên mặt lão Lão Kiệt Khắc hiện lên sự khiếp sợ so với Tô Vân Đào còn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hắn cũng làm thôn trưởng này cũng đã nhiều năm, tự nhiên rõ ràng tiên thiên mãn hồn lực có ý nghĩa như thế nào. Mà tiên thiên mãn hồn lực lại có vũ hồn không xác định thì thật sự là......

-Đại sư, thật không có cách nào xác định sao?

Lão Kiệt khắc nhíu mày hỏi.

Tố Vân Đào có thể cảm nhận được tâm tình lão Kiệt Khắc, nên cũng không có bộ dáng kiêu ngạo, vỗ vai lão Kiệt Khắc nói:

- Cái này thì ta cần hỏi cấp trên mới có thể xác định được. Ngươi yên tâm đi, nếu đứa trẻ đó mà là siêu cấp thiên tài thì ngươi cũng được hưởng lợi rất nhiều đó.

Nói rồi Tố Vân Đào lập tức đi ra. Hắn cũng rất tò mò rốt cục Dược Phong là siêu cấp thiên tài hay siêu cấp phế vật đây.

Chỉ hi vọng là 1 siêu cấp thiên tài đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.