Chương trước
Chương sau
“ Nàng hạ thuốc ta. Nàng đã không an phận, còn ta thì lại không muốn những kẻ không an phận.” 
Tố Bình An mím môi, chằm chằm nhìn dung nhan tuyệt mỹ của y một lúc. Thực sự, nàng không đoán được trong lòng y đang suy nghĩ điều gì. Nàng mới chỉ theo y ba năm, ba năm không dài. Nhưng với những gì nàng đã mất đi, y đem lại cho nàng tất cả. Danh vọng, tiền bạc. Y cho nàng mạng sống, y còn cho nàng một thân thể bách độc bất xâm. Nàng trước giờ vốn không nghĩ, chưa từng nghĩ lý do y cho nàng nhiều như vậy. Nàng chỉ là con gái của sư muội, nàng trước đó cũng chưa từng một lần gặp y. Y nói y là sư tỷ của nương nàng, nàng vẫn chỉ biết như vậy. Không hơn không kém. 
“ Sư phụ, chuyện Thanh La đem tình cảm cho người. Con nghĩ, không phải người không biết. Ánh mắt của nàng  nhìn người, cả thiên hạ này đều biết nó không phải là ánh mắt của một thuộc hạ nhìn chủ nhân mình. Là thương yêu, mong mỏi. Còn thêm cả tuyệt vọng... “ Nàng nhắm mắt lại, đè nén nỗi chua xót trong lòng. Thanh La đã lựa chọn con đường này, nàng cũng không có tư cách để xen vào chuyện của nàng ấy. Vì nàng cũng giống nàng ấy, thương một người đến mất hết đi lý trí. Kiều Thanh Vãn nhíu mày nhìn ly rượu ngọc trong tay mình, không phải y không biết. Mà là y không đủ can đảm cho mình một lựa chọn, là y không dám. Y đã từng giành quá nhiều tình cảm cho Doãn Tố Tâm, y rất thích nàng. Nhưng nàng lại chỉ một lòng một dạ với tên thư sinh mặt trắng Tố Nham. Y vẫn nhớ ánh mắt kinh ngạc, đau khổ của nàng khi y nói ra lòng mình. 
“ Tố Tâm, ta vẫn luôn thương nàng, Tên thư sinh mặt trắng đó có gì tốt? Hắn ta không thương nàng, hắn chỉ là lợi dụng nhà nàng có chút tiền bạc, hắn...” 
“ Sư tỷ, tỷ rốt cuộc muốn gì? Tỷ thương ta, thương ta tại sao lại làm tổn thương chàng. Tỷ muốn giết ta sao Thanh Vãn? “ 
Doãn Tố Tâm cầm thanh trường kiếm, đứng trước mặt y khóc như mưa. Ngày đó quả thực y đã làm ra chuyện không tốt. Y biết Tố Nham theo dõi nàng, vẫn cố tình cùng nàng dây dưa. Y đã làm một chuyện thật ấu trĩ, y nghĩ rằng như vậy sẽ là Tố Nham từ bỏ nàng. Và nàng sẽ trở lại bên y. Y cố tình chắn tầm nhìn của Tố Nham, khiến cho bọn họ trở nên mờ ám nhất có
thể. Cũng không làm cho y thất vọng, Tố Nham quả thực đã tức giận mà phẩy tay áo bỏ đi. Sau đó y với nàng, không có sau đó nữa. Nàng cũng gạt lệ rời đi, nàng nói nàng không muốn gặp lại y nữa. Nàng nói không cần tình cảm của y. Kiều Thanh Vãn ngày đó, giống như một kẻ điên, đi tàn sát khắp nơi. Ngày đó y cũng giống Thanh La bây giờ, cũng đem trái tim nhiệt huyết nhất để yêu, nguyện làm tất cả để có được người đó. Nhưng đổi lại, là đau khổ, là cô đơn, là một tâm hồn trống rỗng bao nhiêu năm qua. Sau đó không lâu, y nghe đồn Tố Nham cưới vào cửa một người thiếp. Là con gái của một vương gia, nói đúng hơn, Vương thị vốn là cô cô của Lục Mẫn. Thời thế thay đổi, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có Doãn Tố Tâm đứng trong vòng xoáy đó, ôm tình cảm dành cho trượng phu của mình. Sau đó, nàng không còn nữa. Y chỉ biết ngày đó nhận được lá thư của nàng, y gục xuống, khóc không thành tiếng. Y lại đến muộn. Nàng nói xin lỗi y, nàng biết là do Vương thị cấu kết kẻ gian, cố ý đầu độc Tố Nham, sau đó bóng gió đổ cho nàng. Lại gặp sự việc ngày hôm đó, làm cho Tố Nham với nàng thái độ càng ngày càng lạnh nhạt. Tố Nham đã từng hứa sẽ yêu thương nàng cả đời, nhưng trong khi nàng còn đang mang thai cốt nhục của hắn. Hắn lại cùng Vương Phi Tuyết ân ân ái ái, tình chàng ý thiếp. Khi nàng hạ sinh Tố Bình An, hắn thế nhưng vì mừng sinh thần Vương Phi Tuyết mà bỏ lại thê tử, nàng cư nhiên khó sinh. Cũng may, trời đất bao dung, cho nên mới để nàng cùng hài tử được bên nhau một quãng. Mười mấy năm qua hai người bọn họ, quả thực đã nhẫn nhịn rất lâu. Tố Nham mượn lực của gia đình Vương Thị để chiêu binh, gần chục năm cuối cùng cũng tới ngày phế đế suy yếu. Hắn nắm trong tay quyền sinh tử của cả một triều đại. Nhưng điểm yếu của Tố Nham, chính là không dứt khoát. Hắn sợ hãi thất bại, nên bao năm ấp ủ mãi mới dám tạo phản. Cũng chính vì nhờ thế, mà Doãn Tố Tâm cùng hài tử mới bình an sống qua hơn mười năm qua. Chỉ là Vương thị xem ra không đợi được nữa. Y nhìn tờ giấy tuyên thành đã nhoè mực, tưởng tượng ra nàng suy yếu, viết những lời cuối cùng nước mắt không ngừng rơi. Nàng mong y sẽ chiếu cố con gái nàng, nhưng đừng để nó sa vào chuyện loạn lạc ở triều đình. Mong y bảo hộ cho nó bình an, tìm một gia đình hiền lành, rồi hạnh phúc tới cuối đời. 
“ Tố Tâm, nàng muốn con gái nàng được sống bình an, nên ta cho nó biết cách để có được một cuộc sống bình an. Chỉ là, nó rất giống nàng. Thích tự làm đau mình...” 
Y đứng bên cửa sổ, nhìn bóng nàng rời khỏi Tuý Liên Lâu. Tố Bình An rời khỏi đó, sắc mặt thâm trầm vô cùng. Nàng vừa ra khỏi đó đã sai Hải Đường phái ám vệ đuổi theo Thanh La, còn có thể theo kịp nàng ấy hay không. Nàng cũng không thể biết được, Sơ Ảnh làm việc rất nhanh. Nhưng Thanh La thân thủ cũng không phải là tầm thường, nàng chỉ e sợ nàng ấy thân đang bị thương. Lại tâm hoảng ý loạn, người ma giáo vốn rất mưu mô, Vãn Nguyệt Lâu những năm gần đây bị thiệt hại không ít. Tố Bình An lên xe ngựa chạy về Nam Ngạn. Nàng vốn không nên nghĩ nhiều như thế, sư phụ ắt đã có tính toán. Nàng cũng không tin sư phụ người lại vô tâm với Thanh La như vậy. Tố Bình An thở dài, mọi chuyện đang êm đẹp, sao cư nhiên lại trở lên như vậy. 
Trời đông lạnh lẽo, đến Nam Ngạn cũng đã là ngày 30 tết. Nam Ngạn là một trấn rất nhỏ, nhưng cảnh lại nên thơ vô cùng. Người ở đây đa phần là những nhà nho, hay quan triều đình quy về ở ẩn đã lâu. Khiến cho trấn nhỏ cũng mang một nét tao nhã. Ông nội của Tố Bình An cũng từng là một thầy giáo. Doãn Tố Tâm xuất thân nhà nho, nên lễ nghĩa cũng ít nhiều hiểu biết. Thấy Tố Nham một thân thư sinh anh tuấn, vừa gặp người đã tương tư một đời. Nhắc tới chuyện xưa, nàng lại không khỏi cảm khái. Cũng không biết vì đâu mà nương lại cùng với sư phụ làm tỷ muội đồng môn. Nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, mấy ngày nay trên đường đi không ngừng suy nghĩ lan man. Lục Mẫn... chắc là đang cùng nàng ấy làm cơm đoàn viên. Nàng vỗ nhẹ lên mặt mình, buộc bản thân phải thật bình tĩnh. Sau đó cố gắng cong khoé miệng, kéo cánh cửa gỗ bước vào cửa Doãn gia. Từ xa đã thấy mùi thơm, xem ra là mợ nhỏ đang làm cơm tất niên. 
“ Nãi nãi, cậu, mợ nhỏ. Bình An về rồi đây...” 
Nàng chạy sộc vào bếp, thấy nãi nãi cùng mợ nhỏ Tiếu Nhan đang lúi húi làm cơm. Một tiếng của nàng khiến hai người giật mình, sau đó cùng một lúc vừa rơi lệ vừa lên tiếng. 
“ Bình An” 
“ Tố Tâm” 
Nụ cười của nàng cứng đờ, liếc nhìn Tiếu Nhan, thấy nàng khẽ thút thít, lại gật gật đầu. Nãi nãi của nàng, xem ra đã nhầm nàng với nương. Từ ngày nương mất, nàng cũng mải bôn ba mà không thể quay về Nam Ngạn. Dù đã nghe qua thư của cậu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt già nua của nãi nãi. Tố Bình An thấy tâm mình như bị ai hung hăng nhéo một cái. Trước đây nãi nãi của nàng cũng từng là một vị tiểu thư xinh đẹp, lấy ông nội cũng là gia đình khá giả. Người cho tới ba năm trước cũng vẫn là rất đẹp. Ông nội mất, sau đó hai năm nương của nàng cũng không còn, người cứ như vậy mà héo úa. Cậu của nàng lại nối nghiệp ông nội, làm thầy giáo dạy cho trẻ em trong trấn. Gia đình được người khác coi trọng là vậy, nhưng người ta cũng chỉ biết Doãn Tố Tâm ba năm trước qua đời, được người ta đưa về quê hương an táng. Không ai còn nhớ rõ phu quân của nàng nữa, người ta cũng chỉ nhớ loáng thoáng một thư sinh áo trắng luôn đi theo nàng. Chẳng ai biết được, người kia nay đã lên làm Hoàng Đế, còn vị phu nhân thì mộ phần đất đá cũng đã bạc màu mất rồi. Thực ra gia đình nàng đều biết chuyện nương nàng bị ghẻ lạnh, ông nội vì lo lắng mà sinh bệnh qua đời. Còn không ai biết nương nàng bị người ta hại chết. Nàng chỉ muốn một nhà, cứ như vậy bình an. Nàng cũng chỉ còn có nơi này để về, chỉ còn người ở đây là vẫn thương nhớ tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.