Tố Bình An vốn tỉnh từ lâu, chỉ là thấy người bên cạnh còn chưa tỉnh, cũng không dám động mạnh sợ chàng thức dậy. Có lẽ là do vừa trúng độc dược, lại vừa trúng... xuân dược. Khuôn mặt Lục Mẫn có chút nhợt nhạt. Tố Bình An được chàng ôm vào trong lòng, nhìn ngũ quan tuấn tú của chàng, trái tim lại đập thình thịch. Thực ra khi ở gần Lục Mẫn, Tố Bình An từ một kẻ máu lạnh cũng trở nên ngốc nghếch, luôn không tự chủ được bản thân mình. Dù không thể không thừa nhận, nàng là bị Lục Mẫn làm cho mê
muội. Bên ngoài có tiếng người, nàng nghe thấy tiếng Trúc Mai, sau đó là tiếng mở cửa gian ngoài. Thấy người bên cạnh muốn tỉnh, Tố Bình An nhắm mắt lại giả chết. Nàng cũng không mong người này khi tỉnh lại sẽ ngọt ngào gì với nàng. Bên ngoài có động tĩnh, có người nhỏ giọng gọi hai tiếng “ cô gia “. Chỉ là không phải giọng hai nha hoàn của nàng. Nàng cảm nhận được Lục Mẫn nhẹ nhàng đặt đầu nàng xuống gối, cũng cảm nhận được chăn cao lên một chút. Cảm nhận được một bàn tay ấm áp chạm lên mi tâm nàng. Tố Bình An hơi nhíu mi, sau đó lại giả vờ say ngủ vùi mặt xuống gối. Người bên cạnh cười khẽ một tiếng, sau đó rời giường. Nàng mở mắt, nhìn theo bóng lưng nàng. Nàng nghe thấy người đến nói, nàng ta là nha hoàn của Trác Bình Thuỷ. Nàng ấy lại phát bệnh, suốt đêm qua đều ho đến thổ huyết. Nàng nghe thấy tiếng cửa mở, âm thanh có phần thô bạo. Nàng... giống như còn tưởng tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua/34580/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.