Từ sau khi gặp người nam nhân kia Vô Ưu không dám ra khỏi phủ, từ trước đến giờ chưa có một người nào có thể khiến cho tâm trạng của nàng thấp thỏm đến vậy.
Khi hai phu thê Hạ Uy Tuấn bước vào thì thấy nữ nhi đang luyện chữ, nét bút của nàng rất đẹp, mềm mại uyển chuyển nhưng không mất đi khí khái của nó.
Vô Ưu thấy người đến là phụ mẫu thì vội đứng lên cười nói :
" Phụ thân, mẫu thân có chuyện gì mà cả hai người đều đến tìm nữ nhi thế này, nữ nhi nhớ là có làm chuyện gì sai đâu ạ !".
Lâm Nhược Lan bật cười nói :
"Con có lỗi gì sao tự yên lại chột dạ như thế chứ, không có việc gì thì phụ mẫu không đến thăm con được sao ".
Vô Ưu nhẹ nhàng đi đến ôm lấy cánh tay của Nhược Lan làm nũng :
"Mẫu thân xem người cười nữ nhi kìa !".
Hạ Uy Tuấn đứng nhìn hai mẫu tử mà cảm thấy ấm áp, tình cảm hai người giành cho Vô Ưu là vô giá nên hai người rất lo sợ một ngày con bé sẽ biết được thân phận của mình.
Giọng Uy Tuấn ấm áp nói :
"Có chuyện này phụ thân và mẫu thân muốn nói cho con để con chuẩn bị, nếu không có gì thay đổi ba ngày sau chúng ta sẽ chuyển lên kinh thành để sống ".
Vô Ưu tuy đã nghe ngóng được nhưng nàng không nghĩ là nhanh như thế, tuy nàng có hơi buồn một chút, vì dù sao nơi đây cũng đã nuôi lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-vo-uu/3549104/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.