“Tam ca không cần lo lắng chuyện này. Nếu cữu cữu không để ý cảm thụ của ta thì đã sớm gả ta ra ngoài rồi.” Nhiễm Tự thấy hắn còn chưa kịp rửa mặt chải đầu đã vội vàng đến đây. Ngoài việc đến để đưa tuyết hồ thì lại chỉ lo lắng đến chuyện này khiến cho Nhiễm Tự cảm thấy hắn có chút ngốc nghếch nhưng lại cảm động vì được quan tâm.
“Tự nhi...ta không lo lắng chuyện này...Ta biết hoàng thượng luôn yêu thương ngươi,cloại việc lớn như hôn nhân cũng lo lắng suy nghĩ đến cảm thụ của ngươi...ta...”
Thấy Liễu Trung muốn nói nhưng ngại ngập ngừng ngắc ngức,Nhiễm Tự cảm thấy vô cùng khó hiểu. Từ khi nào thì vị tam ca anh dũng, thẳng thắn của cô lại do dự như vậy?
“Tam ca muốn nói điều gì?”Nhiễm Tự ngồi thẳng lưng lại, thu lại nét cười trên mặt, lông mày hơi nhíu lại nhìn Liễu Trung.
Liễu Trung ngẩng đầu, do dự một hồi mới tiếp tục nói:” Tự nhi, ta không biết chuyện tình năm đó muội đã buông xuống hay chưa nhưng dù gì thì hiện tại hắn cũng đang ở kinh thành. Tam ca chỉ muốn nói rằng, cho dù ngươi quyết định như thế nào thì ta đều sẽ ủng hộ ngươi. Năm đó Tam ca không thể bảo hộ cho ngươi thật tốt nhưng bây giờ ta chắc chắn rằng ta đủ khả năng bảo vệ muội chu toàn.
Nhiễm Tự mỉm cười: “Được.” Lúc này trong lòng nàng đều là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Tam ca này của nàng....
“Năm trăm lượng còn chê ít? Nàng ta cho rằng ta mướn đi mời nàng ta sao”.Cùng với tiếng tức giận của nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-vi-than-co-benh/1103543/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.