Một tuần trôi qua...
Cuộc phẫu thuật nhanh chóng được chuẩn bị. Ông Vĩnh đang làm các thủ tục cần thiết để tiến hành ghép tủy điều trị căn bệnh ung thư máu.
Huy vẫn đều đặn đến công ty và bệnh viện. Và tối nào cũng lái xe đến trước nhà Pie, dừng ở đấy thật lâu mới chịu rời khỏi.
Huy yêu Pie, chính vì yêu nên sợ có ngày sự thật bị phơi bày, cậu sẽ không thể ở cạnh Pie nữa. Cho nên cậu đang cố gắng tập dần, từng ngày từng ngày chính mình rời xa Pie. Tình cảm này từ từ cũng sẽ nguội lạnh. Chẳng ai có thể yêu mãi một người, khi người đó đã rời xa mình.
Vào một đêm, trời thanh, lặng gió, Huy dừng xe trước nhà Pie như mọi hôm. Bất chợt, tiếng Pie sang sảng vang lên:
- Cậu tính làm bảo vệ cho nhà tôi đến bao giờ??
Huy thoáng giật mình, qua lớp kính xe nhìn lên, thấy Pie đứng trên ban công phòng mình. Cô bé mặc một bộ pijama, tóc búi cao có một cây viết chì cắm ngang qua, đang nhìn xuống. Huy không hồi đáp, vội vàng nhấn ga cho xe rời khỏi. Đi được chưa đầy ba mươi giây, vang lên tiếng tin nhắn.
Tin nhắn một “Cậu muốn tránh mặt tôi sao! Đến lúc không thấy tôi nữa cậu sẽ đừng có hối hận nha!”
Tin nhắn hai “Cậu có nơi nào muốn đi không? Nhanh trả lời, cho cậu 30 phút”
Huy cau mày, một tay lái xe, một tay xem đến tin nhắn. Nhận thấy Pie quá phiền toái, lại nghĩ cô bé rãnh rỗi kiếm cớ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407797/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.