- Pie!-Tiếng Miên vang lên.
Đi liền sau đó là hàng loạt âm thanh từ những cái miệng khác nhau.
- Bạn đã đỡ hơn chưa?
- Bọn mình vừa hay tin bạn bệnh sáng nay. Thế nên, chiều bọn mình rủ hết vào đây thăm bạn.
- Sắp thi học kì rồi nhá, ráng mà khỏe lại. Bọn này còn phải nhờ Pie nhiều lắm đó.
Những tiếng nói luyên thuyên phát ra làm căn phòng trở nên nhốn nháo. Còn có nào là hoa, nào là trái cây, bánh, sữa được chất núi trên bàn. Nếu là bệnh viện thường, chắc đã không chịu nổi sức ép như thế này.
- Cảm ơn mọi người! Mình thấy đỡ hơn nhiều rồi-Pie nở nụ cười.
Pie đưa mắt nhìn hết một lượt. Để tầm nhìn lại trên một người-Huy Hoàng.
Có đứa thấy vậy cũng chủ động đẩy đẩy Hoàng về phía trước, còn cười mà nói:
- Đứng đấy làm gì? Còn không mau đến thăm hỏi bạn gái của cậu!
Mặt Hoàng ửng lên một vầng hồng, cậu không nhanh không chậm bước tới.
Cùng lúc đó, có những tiếng bước chân đi vào.
Pie tự nhiên thấy lòng mình rộn lên cảm giác khó chịu. Không biết cảm giác này có phải là cái thứ người ta vẫn gọi là “tâm linh tương thông” của song sinh không nữa? Chỉ chưa đầy 3 giây sau, đã thấy lấp ló gương mặt Hime đằng sau đám đông.
Hai cận vệ của Hime nhanh chóng “dọn” đường cho cô bé. Dáng đi tao nhã, khí chất có phần kiêu ngạo của Hime lấn áp tiếng ồn ào. Trên người Hime vẫn mặc quen thuộc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407783/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.