Màn đêm buông xuống. Không khí nóng hừng hực của ban ngày đã dần thay bằng những cơn gió dịu mát.
Trong một căn nhà rộng lớn, có hai cô gái đang nằm trên giường, ngắm nhìn ra bầu trời.
-Chị Pie, chị còn giận đúng không? Vừa nãy trong bữa tối, chị không thèm nhìn anh Bảo lấy một cái, anh ấy hỏi chị cũng không đáp lại một tiếng-Tiếng Hạ Du the thé vang lên.
-Không thèm chấp, giận cậu ta chi cho mệt.
-Nếu được vậy thì tốt quá, nhìn hai người như vậy, em thật sự rất lo lắng-Ngưng một chút, Hạ Du xoay người về phía Pie, mỉm cười-Chị thật tốt với em, vừa nghe em bệnh, nhanh như vậy đã đến đây.
Pie nghe Hạ Du nói, cơn hỏa đã hạ xuống chút ít. Còn với Bảo, thì mơ đi, ngàn lần không thể tha thứ.
Cãi nhau một trận với Huy, đi một chặng đường dài, mất hơn ba tiếng đồng hồ chỉ đến đây để nghe câu “Vì tôi nhớ Pie”. Hạ Du không bệnh tật gì, hoàn toàn khỏe mạnh, còn bị cậu ta tịch thu điện thoại để không liên lạc được với Pie. Cả hai hoàn toàn bị Bảo kéo vào trò bịp bợm của cậu ta.
-Chị đi như vậy, còn anh Huy thì sao? Anh ấy không giữ chị lại à? Hôm nay là ngày cuối hai anh chị hẹn hò đúng không?
Pie im lặng, bỏ mặc những câu hỏi của Hạ Du. Hai tay gối sau đầu, tự mình chìm vào khoảng không yên tĩnh.
-Chị Pie, chị còn nghe em nói không?
-Nghe-Pie thở dài, mắt dán lên trần-Hắn không cho chị đi. Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407761/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.