Cả hai đi bộ một đoạn đường dài. Huy thi thoảng hỏi Pie.
-Bạn gái có thích nơi này không?
-Có!
-Bạn gái muốn đi cùng tôi không?
-Không!
Đi một đoạn, Huy lại hỏi Pie một câu. Đến khi còn hai lựa chọn cuối cùng, vừa đúng một câu trả lời “có”, một câu trả lời “không”. Pie tập trung xem Huy tiếp theo ra câu hỏi gì. Đi tiếp một đoạn, Huy giữ thái độ im lặng, làm Pie được một phen hồi hộp, lo sợ. Nhẫn không được, Pie cất lời.
-Cậu có tính hỏi...
Không để Pie nói hết câu, giọng Huy đã âm trầm cất lên.
-Bạn gái có đồng ý đính hôn với tôi không?
Vừa nghe câu này, Pie không cần suy nghĩ, theo quán tính mà đáp trả.
-Không!
Vậy là chỉ còn một câu trả lời “Có”. Pie thấy đầu óc bắt đầu căng thẳng. Giống như đang làm bài thi trắc nghiệm, nhưng là một bài trắc nghiêm kì lạ, đáp án thì đã biết còn câu hỏi thì chưa. Chín câu hỏi trước, Pie sử dụng đáp án “có”, “không” có cân nhắc và tự thấy mình chưa hề bị Huy chơi xỏ một câu nào cả. “Cậu ta không phải muốn dùng câu cuối cùng này để một phát dìm chết mình đó chứ? Vừa rồi hỏi mình có muốn đính hôn với cậu ta không, đương nhiên sẽ chọn không rồi. Nhưng nếu để dành từ Không đó cho câu cuối thì mình không lo lắng như vậy”
Đột nhiên, Huy dừng lại. Pie cũng dừng bước, không biết là chuyện gì nữa. Hai đứa đứng như vậy, mãi cho đến ba phút sau. Huy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407749/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.