Mưa tạnh ngay sau đó. Pie háo hức tính lao ra vườn thì bị Huy cản lại, đơn giản nói một câu “Muốn hít hơi đất để bệnh chơi hả?”. Pie xịu mặt, nhưng tính ra thì lời Huy nói không có sai. Thế thì đợi đến mai vậy. Không ra vườn “quậy” thì ở trong nhà “phá” cũng được. Pie dạo hết một vòng tầng trệt, rồi lại lên tầng trên.
-Nhà này giống theo phong cách Nhật cổ nhỉ?
-Có gì sao? Mẹ tôi là người Nhật mà.
Pie xém xíu bật ngửa khi nghe Huy nói. Nhưng mà nghĩ lại thì có gì đâu mà ngạc nhiên, chẳng phải hôn ước của hai nhà là do “người đời thứ 5” gì đó, nếu suy nghĩ thì ngay từ đầu phải biết ba hoặc mẹ Vĩnh Huy là người Nhật.
-Có ăn tối không?-Huy an tọa trên ghế, ánh mắt nhìn Pie.
Pie đối mắt với Huy không quá một giây, nhanh chóng đảo sơ tất cả các món trên bàn. Bụng kêu lên vì đói cả ngày hôm nay. Cô bé ngồi xuống, không do dự bắt đầu cầm đũa. Lúc đầu ra vẻ từ tốn ăn, càng về sau ăn càng nhiều, ăn như chưa bao giờ được ăn. Phải nói rằng dạ dạy Pie có thể so sánh với nguyên một hạm đội. Chóc lát thức ăn đã sạch veo.
-Nhưng mà, ngôi nhà này sao có mỗi bà giúp việc vậy? Ba mẹ cậu đâu rồi?-Pie hỏi tỉnh bơ, miệng đang còn nhai chóp chép.
Huy động tác nhai thức ăn bị gián đoạn, có thể thấy rõ mặt cậu biến sắc rõ rệt. Pie nhìn Huy đợi rõ lâu, thấy cậu không mở miệng, sực nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-va-lo-lem/2407747/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.