Trong lòng Vương Thắng An còn đang suy nghĩ biện pháp, làm sao thuyết phục Kim lão gia đem Tiểu Viên thả ra, rèm vén lên, Lục Khởi từ bên trong đi ra ngoài, kêu một tiếng: "Lão gia chậm đã." Kim lão gia tức giận hung hăng bảo gã sai vặt đem Tiểu Viên đi, nghe được Lục Khởi nói như vậy, xoay người nói: "Có lời gì?"
Lục Khởi cười tiến lên: "Lão gia, tiểu thư nói rồi, cứ như vậy đem nàng nhốt đói chết, chẳng phải tiện nghi cho nàng?" Kim lão gia không ngờ tới nữ nhi mình còn có ý khác, nhìn về phía Lục Khởi, trên mặt Lục Khởi cười ngọt như mật, nhưng lời nàng nói ra có thể khiến người khác cảm thấy lạnh run: "Tiểu thư nói rồi, sao không giao nàng cho Đại Nãi Nãi xử trí, đến lúc đó chết hay sống, liền do Đại Nãi Nãi định."
Lời này nghe thì như vì tốt cho Tiểu Viên, nhưng ai ai cũng biết, Tiểu Ngọc lúc này hận Tiểu Viên tận xương, nếu để cho nàng xử trí Tiểu Viên, thật sự là so với chết còn khó chịu hơn.
Lục Khởi nói xong, lại đứng im lặng một bên, cũng không quên xem mặt Tiểu Viên, thấy sắc mặt Tiểu Viên trắng bệch một mảnh, trong mắt cũng không còn sáng rạng rỡ, chẳng qua là đứng ở nơi đó, tựa như mất đi sự sống, Lục Khởi trong lòng đắc ý, nhìn xem ngươi còn có thể đi quyến rũ ai?
Trong lòng Tiểu Viên lúc này, cái gì cũng không biết nữa, chẳng lẽ mình sẽ chết ở chỗ này sao? Chẳng lẽ mẫu hậu nói, phải sống nữa, bất luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-tro-thanh-nu-hau/2939085/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.